Nàng vừa vẽ bậy vẽ bạ trên trang giấy, vừa không nhịn được mà mắng thầm mấy vị đại thần và đám nội thị trong phòng, đúng là không có mắt mà!
Cơ hội có một không hai có thể gặp nhưng không thể cầu, vậy mà không lo nắm chắc, lại còn không biết xấu hổ nói xấu nàng là vua nịnh nọt!
Giờ này khắc này Trần Kiểu đã quên lúc trước nàng cần cù chăm chỉ vuốt mông ngựa, giành chỗ đứng, một lòng muốn trở thành gian thần thế nào. Khi nhìn thấy các vị đồng nghiệp “vô tích sự” như vậy, nàng bỗng cảm thấy bất đắc dĩ nàng mới phải làm như vậy thôi.
Đồng nghiệp của nàng toàn là người có mắt như mù, nàng cũng đành chịu thua!
Sau vài giây ăn năn hối hận, Trần Kiểu lại bắt đầu thanh thản chuyên tâm vẽ tranh, thỉnh thoảng sẽ phụ họa vài câu tán thành nội dung thương nghị của các vị đại thần, nỗ lực bày ra biểu hiện giả dối rằng mình đang nghiêm túc tham gia hội nghị.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây