Sau Khi Goá Chồng Tôi Liền Gả Cho Đại Lão

Chương 7:

Chương Trước Chương Tiếp

Bà cụ nghe Lâm Ngộ Phàm nói vậy mặt liền sa sầm.

Triệu Lễ Kiệt đặt tờ giấy đỏ xuống bàn, mẹ ông không nói gì, ông là người chủ gia đình phải lên tiếng: “Em dâu tư, em có ấm ức gì mà nói như vậy? Nhà này thiếu ăn thiếu mặc gì cho em?”

Thời cơ này đến thật đúng lúc, Lâm Ngộ Phàm nhất định phải nắm chặt.

“Tôi ăn được bao nhiêu, dùng được bao nhiêu hả? Bốn năm trước, tôi cho nhà này mượn ba cây vàng, nói là tạm thời xoay sở, sau đó tôi đòi bao nhiêu lần, lần nào anh cũng đều nói có tiền sẽ trả, kết quả đến giờ vẫn chưa trả. Năm đó Vân Kiệt cần thuốc bổ để cứu mạng, tôi đi cầu xin anh, anh cứ đùn đẩy, cuối cùng tôi phải mặt dày đi vay tiền của bà con để mua thuốc.”

“Còn nữa, khi chúng ta trốn sang Nhật, đồ cưới của tôi đều giao cho anh giữ. Mỗi lần đòi lại, anh nói không tìm thấy chìa khóa két sắt ngân hàng, hoặc nói thời cuộc hỗn loạn, để ở nhà không an toàn. Vậy anh đưa chìa khóa két sắt cho tôi đi!”

Triệu Lễ Kiệt không ngờ Lâm Ngộ Phàm vốn hiền lành lại nói trở mặt là trở mặt, ông tránh không nói về số vàng kia, chỉ nói: “Trong két sắt không chỉ có đồ cổ của em, còn có của nhà, của mẹ, của vợ tôi và em dâu ba, sao tôi có thể đưa chìa khóa cho em được?”

Lâm Ngộ Phàm cũng tạm gác chuyện này sang một bên, cô theo lời Triệu Lễ Kiệt nói: “Tôi không cần chìa khóa của anh, tôi chỉ cần anh trả lại đồ cổ. Việc bảo quản không cần anh lo.”

Nói rồi, Lâm Ngộ Phàm nhìn sang chị dâu ba, cô biết đối phương đã muốn lấy lại đồ của mình từ lâu, “Chị ba...”

Vợ lão tam nắm lấy cơ hội, vội vàng phụ họa: “Đúng vậy, anh cả, mỗi người tự giữ đồ của mình là tốt nhất. Dù không phải đồ quý giá nhưng đó cũng là kỷ vật của bà ngoại em.”

Triệu Lễ Kiệt không muốn trả lại: “Thời cuộc loạn lạc, các cô để đồ quý ở nhà, nếu bị trộm thì cả nhà chúng ta đều gặp rắc rối.”

Vợ lão tam cũng không phải dạng vừa, cô ta nói mỉa mai: “Những món trang sức của em còn không đáng giá bằng cái tủ quần áo gỗ lê khảm vàng trong phòng anh. Nếu có trộm, chắc chắn không phải nhắm vào chúng em.”

Triệu Lễ Kiệt biết em dâu ba khó đối phó, ông không để ý đến cô ta mà chỉ nhìn Lâm Ngộ Phàm: “Còn những món đồ của em dâu tư thì sao?”

Người hiểu chuyện đều biết trong đồ cưới của Lâm Ngộ Phàm có một món đồ cổ quý giá, chính vì món đồ này mà Triệu Lễ Kiệt không muốn trả lại.

Kiếp trước, Lâm Ngộ Phàm sau khi nhận Đông ca nhi làm con nuôi mới cùng vợ chồng lão tam ép Triệu Lễ Kiệt trả lại đồ cổ. Từ khi Triệu Lễ Kiệt đồng ý trả đến khi thực sự trả lại mất tận ba tháng. Nhưng thứ ông ta trả lại là đồ giả.

Lâm Ngộ Phàm lúc đó không biết, đến khi sang Cảng Thành mới phát hiện bức tranh đã bị Triệu Lễ Kiệt đánh tráo.

Vì vậy, lần này cô không thể để Triệu Lễ Kiệt có thời gian làm đồ giả được.

Lâm Ngộ Phàm nói: “Tôi sẽ tự thuê két sắt khác.”

“Em không tin chúng tôi sao?”

“Anh cả, nếu hôm nay trả lại thì tôi đương nhiên tin anh. Nếu không trả, là anh ép tôi không tin anh.”

Triệu Lễ Kiệt: “!!!”

Ông không ngờ Lâm Ngộ Phàm lại gây khó dễ vào lúc này.

Nhà đang chuẩn bị đón khách quý vào buổi trưa, ngày mai lại cưới dâu mới...

Thật là chọn đúng lúc để gây chuyện mà.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️