Tô Tịch chưa bao giờ gặp qua cô nương nào dễ đỏ mặt như vậy, lại còn đáng yêu như thế, nếu để nàng ấy phát hiện Trần Thanh đang ngồi xổm trên cây, nghe được hết những lời bọn họ vừa nói, với tính cách dễ xấu hổ của nàng ấy, chắc chắn sẽ nổi giận ngay tại chỗ.
Xác định Tô Đường và Bán Hạ đã đi xa, Tô Tịch mới di chuyển vài bước, không còn cảm giác áp lực đó nữa, Thanh Dương Quận chúa thở phào nhẹ nhõm, sắc đỏ trên mặt dần dần biến mất, sau đó xoay người bỏ chạy.
Tô Tịch không đuổi theo nàng, tiễn Thanh Dương Quận chúa đi xa, hắn ngẩng đầu nhìn Trần Thanh vẫn duy trì tư thế ngồi xổm.
“Còn muốn nhìn đến khi nào nữa?”
Đúng là chủ nào tớ nấy, chủ không có mắt nhìn người, thì người làm cũng không có.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây