Ngày hôm sau tỉnh lại, thần thanh khí sảng, Tô Đường nằm trên giường duỗi người, chỉ cảm thấy toàn thân xương cốt đều mềm nhũn.
Tạ Bách Đình đã dậy rồi, nha hoàn đang hầu hạ hắn mặc quần áo, một thân cẩm bào màu xanh nhạt, thắt lưng bạch ngọc được viền bằng chỉ vàng chỉ bạc, bóng lưng cao quý như trúc, nghe thấy tiếng xương cốt của nàng kêu răng rắc, hắn quay đầu lại, ánh mắt như sao, sáng lấp lánh.
Bất ngờ nhìn nhau, tim Tô Đường đập loạn xạ mấy nhịp, xin lỗi, có thể đừng dùng ánh mắt câu người này nhìn nàng được không, nhan sắc của hắn, quá dễ khiến người ta không kìm lòng được, may mà hắn có người trong lòng, nếu không lỡ như ngày nào đó đầu óc nàng bị úng nước, hắn dùng mỹ nam kế với nàng, nàng chắc chắn sẽ mất hết áo giáp, kết cục thảm bại.
Để tránh bị người khác nhìn ra nàng không chịu nổi sự cám dỗ của sắc đẹp, người ta chỉ nhìn thêm hai lần, Tô Đường liền không khách khí trừng mắt lại.
Cái trừng mắt này, Tạ Bách Đình nhìn thấy, nha hoàn cũng nhìn thấy, sợ đến mức run rẩy, tưởng rằng Tô Đường không cho nàng hầu hạ Tạ Bách Đình mặc quần áo, vội vàng nói:
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây