Tín An quận vương vẻ mặt buồn bã:
“Đừng nhắc đến nữa, hôm qua Hoàng thượng hạ thánh chỉ cho Bách Đình huynh và đại tẩu, ta nghĩ đến chuyện Mộc Chỉ nói nhìn thấy Vân Dực, liền cảm thán một câu, phụ vương ta biết ta không tin lời của huynh, còn chưa nói chuyện này cho Tín lão vương gia, tức giận muốn đánh ta, ta có thể ngoan ngoãn ngồi đó để phụ vương đánh sao?”
Hắn đứng dậy bỏ chạy, kết quả lúc ra khỏi cửa bị phụ vương mình ném bánh ngọt trúng mắt cá chân, người loạng choạng về phía trước, vấp phải bậc cửa, ngã sấp xuống, nằm cả đêm, đến giờ thở còn đau.
Mộc Chỉ nói: “Chuyện này cũng không thể trách huynh, chúng ta đã tìm kiếm ở thị trấn đó bảy tám ngày, cũng không thấy bóng dáng của Vân Dực, lẽ ra nếu hắn còn sống, tại sao không trở về kinh?”
Mộc Chỉ vừa nói xong, bên kia có tiếng vó ngựa vang lên, mọi người nhìn theo tiếng động liền thấy một nam tử khoảng hai mươi tuổi cưỡi ngựa đến, phía sau còn có bảy tám nam tử đi theo.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây