Đưa Vân Gia vào tân phòng, bà mối thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, chưa từng có lần nào đưa dâu mà lưng ướt đẫm mồ hôi như vậy, số tiền này thật sự khó kiếm.
Khách khứa ở tiền viện đông nghịt, cụng ly liên tục, thế tử Thừa Ân Bá vui vẻ, bị chuốc không ít rượu, say khướt được dìu về tân phòng, vén khăn voan lên, liền nhìn thấy một đôi mắt lạnh lùng mang theo hận ý, trong nháy mắt đó, rượu liền tỉnh.
Còn Tô Đường và Tạ Bách Đình sau khi tiệc tan, liền lên xe ngựa trở về Tĩnh Nam vương phủ.
Trên đường đi, Tạ Bách Đình im lặng không nói gì, Tô Đường cũng không quen với sự im lặng của hắn, nàng nói: “Bây giờ lo lắng cho thế tử Thừa Ân Bá đã muộn rồi.”
Tạ Bách Đình nhìn Tô Đường, bật cười: “Không có Tín vương phủ chống lưng, Vân Gia không thể bắt nạt ai được, cho dù nàng ta có không thích thế tử Thừa Ân Bá đến đâu, cũng không dám độc chết hắn để bản thân mình thủ tiết, hơn nữa thân phận cháu rể của Tín lão vương gia mang lại lợi ích đủ để thế tử Thừa Ân Bá nuôi mười Vân Gia.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây