Lâm Thanh Nhiễm cứng họng, nàng chưa từng thấy ai trù ẻo mình như Tô Tiểu Bắc, còn về việc Tô Tiểu Bắc có gặp thích khách nữa không, Lâm Thanh Nhiễm rất yên tâm:
“Thích khách gặp ngươi chỉ có đến mà không có về, chắc chắn không dám bén mảng nữa.”
Tô Tiểu Bắc nghiêm mặt: “Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, các ngươi nhận tiền mà không làm đến nơi đến chốn, vạn nhất trên đường ta về kinh xảy ra chuyện gì, ngươi và chủ tử của ngươi gánh không nổi đâu.”
Lời này nghe thế nào cũng đầy vẻ uy hiếp, Lâm Thanh Nhiễm bực dọc: “Vậy ngươi muốn thế nào?”
Tô Tiểu Bắc rất dễ nói chuyện: “Hộ tống ta về kinh, cho đến khi ta đặt chân vào Tuyên Nguyên Hầu phủ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây