Cách đó không xa là con sông mọi người thả đèn cầu nguyện, Tô Tiểu Bắc nắm lấy tay Lâm Thanh Nhiễm đi về phía đó, rửa tay cho Lâm Thanh Nhiễm.
Mặc dù Lâm Thanh Nhiễm cũng cảm thấy bị tên hái hoa tặc chạm vào tay rất ghê tởm, nhưng Thế tử Tuyên Nguyên hầu phản ứng có hơi quá không, nàng nói: “Ta tự mình rửa được.”
Không nói thì còn đỡ, vừa nói xong càng ra sức chà xát, trán Lâm Thanh Nhiễm khẽ run: “Đau...”
Tô Tiểu Bắc tức giận nói: “Hắn đã dịch dung, trên người còn mang theo thuốc mê, chứng cứ phạm tội rõ ràng, ngươi trực tiếp ra tay là được, cần gì phải giả vờ ngất?”
Lâm Thanh Nhiễm bị trừng có chút tủi thân: “Lúc đó ta không nghĩ nhiều như vậy...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây