Lúc đó Tạ Bách Đình đang thập tử nhất sinh, Vân tam phu nhân không nỡ đưa con gái vào Tĩnh Nam Vương phủ thủ tiết, Nam Khang Quận chúa lấy chuyện nhận con nuôi ra trao đổi với bà ta, với sự yêu thương của Vân tam phu nhân dành cho Vân Gia, tám chín phần mười là sẽ đồng ý.
Vì tranh giành quyền lực, huynh đệ ruột thịt cũng có thể tự giết lẫn nhau, huống chi là con cháu nhà người khác, chỉ là cơ hội tốt như vậy bị nàng bỏ lỡ, chẳng qua tiểu thiếu gia Triệu Vương phủ mới sáu bảy tuổi, cho dù có ầm ĩ đến Hình bộ, cũng chưa chắc sẽ được tính là chứng cứ.
Theo nàng thấy, Tín Vương phủ nên chậm một chút đón phụ thân nàng về, Vân Dực vừa chết, ai có dã tâm với Tín Vương phủ, vậy người đó có hiềm nghi lớn nhất, dù sao cũng không thể tốn nhiều công sức muốn mạng Vân Dực, cuối cùng lại làm áo cưới cho người khác, phụ thân nàng vừa trở về, vụ án này cũng không dễ điều tra, bởi vì lúc trước các bên đều đang rục rịch.
Tạ Bách Đình bôi thuốc xong lên trán Tô Đường, hỏi: “Còn chỗ nào bị thương nữa không?”
“Không có.” Tô Đường nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây