Quả nhiên là mẹ con ruột, luôn dùng bụng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng Dục Dương quận chúa không hề có tâm cơ thâm sâu, giỏi che giấu như Hạ quý phi, Tô Đường lạnh nhạt nói:
“Ta không có thói quen mách lẻo, nhưng ta đã gặp ngươi trên phố rồi, lẽ ra nên khuyên ngươi hồi cung, thậm chí là đưa ngươi hồi cung, lòng người hiểm ác, lỡ như ngươi gặp chuyện gì ngoài cung, sẽ liên lụy đến ta.”
Câu nói lòng người hiểm ác của Tô Đường, vừa ám chỉ ngoài cung có đủ loại người, Dục Dương quận chúa không có cung nữ bên cạnh, lỡ như bị người ta để ý, tay trói gà không chặt khó mà thoát thân, cũng ám chỉ hai mẹ con nàng ta và Hạ quý phi lòng lang dạ sói, nếu Dục Dương quận chúa thật sự xảy ra chuyện, Hạ quý phi nhất định sẽ đổ lỗi cho nàng.
Tô Đường muốn bảo người đưa Dục Dương quận chúa hồi cung, Dục Dương quận chúa ghen ghét nói: “Với sự thiên vị của phụ hoàng đối với ngươi, ai có thể liên lụy đến ngươi chứ, nếu muốn mách lẻo ta, để phụ hoàng phạt ta, sao phải tìm lý do đường hoàng như vậy, chuyện của ta tự ta chịu trách nhiệm, không cần ngươi quản, cũng chắc chắn sẽ không liên lụy đến ngươi!”
Nói xong, Dục Dương quận chúa xoay người bỏ đi, Tô Đường cũng chỉ nói đến đó, còn Dục Dương quận chúa không chịu hồi cung, đó là chuyện của nàng ta, chẳng lẽ nàng phải đánh ngất người ta rồi đưa về sao.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây