Công công cũng rất bất lực, trong cung cái gì cũng có, bên ngoài cái gì cũng không có, nếu không cũng sẽ không có câu nói “Ở nhà ngàn điều tốt, ra đường vạn sự khó”, hai đứa trẻ mới bảy tám tuổi, bên cạnh không có ai chăm sóc, vậy mà không muốn về nhà, khóc lóc đòi về nhà mới là chuyện bọn họ nên làm ở tuổi này.
Rõ ràng là bị bắt cóc ra khỏi kinh, vậy mà bị bọn họ biến thành đi du sơn ngoạn thủy, cũng thật là.
Nghĩ đến Tô Tiểu Bắc, Hạ quý phi liền nghiến răng nghiến lợi, Trấn Quốc Công phủ sao lại sinh ra một tiểu ác ma như vậy, đến bây giờ bà ta vẫn chưa quên cảm giác bị ong đốt, còn nhờ phúc của hắn, bây giờ bà ta đã có bóng ma tâm lý với trời mưa.
Hạ quý phi mặt mày âm trầm, không nói gì, Ngô ma ma đứng bên cạnh bà ta thấy lạ nói:
“Nhị biểu lão gia là mất tích trên chiến trường mười sáu năm trước, tính ra, còn vài tháng nữa mới tròn mười bảy năm, sao ông ấy lại có một cô con gái đã mười sáu tuổi, thậm chí còn có một người con trai hai mươi tuổi?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây