Ra khỏi Thiên Hương viện, Tô Đường tâm trạng nặng nề, lúc đi ngang qua vườn hoa với Tạ Bách Đình, bên kia có hai nha hoàn đi tới, vừa đi vừa nói chuyện:
“Ngươi vừa rồi có nhìn thấy không, Lưu di nương ôm bát thiếu gia khóc đến mức ruột gan đứt từng khúc, ta cũng rơi mấy giọt nước mắt theo, bát thiếu gia thật đáng thương.” Nha hoàn mặc váy xanh nói với giọng khàn khàn.
Nha hoàn mặc váy vàng ngỗng khác lắc đầu nói: “Ta không nhìn thấy, lúc ta đến, Lưu di nương đã ngất xỉu rồi.”
“Long phượng thai, phải có phúc phận lớn đến mức nào mới có được, lão phu nhân không thích Lưu di nương, nhưng lại rất yêu thương hai đứa trẻ long phượng thai, cứ thế mất một đứa...”
Hai nha hoàn càng đi càng xa, giọng nói cũng nhỏ dần.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây