“Nương!” Tôn Vân vừa bước vào trong sân nhà, một quả đạn pháo đã xông đến, ôm chầm lấy chân nàng, ngẩng đầu nhìn nàng.
Là Xu Nhi.
Dục Ca Nhi cũng chạy hai bước, có điều rất nhanh cậu bé đã dừng lại, quay người đi vào phòng bếp.
Tôn Vân đặt xe đẩy xuống rồi bế lấy Xu Nhi, thì nhìn thấy Dục Ca Nhi bưng một chén nước từ phòng bếp ra, bước từng bước vững chắc đến trước mặt nàng, mím chặt môi nhìn nàng.
“Nương…Uống nước.” Dục Ca Nhi đã kìm nén một lúc lâu rồi mới nói một cách không lưu loát.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây