“Đợi phụ thân của các con khoẻ hơn một chút, nương sẽ dẫn các con rời khỏi Bình Thành, trở về quê, rời xa bà già độc ác kia xa một chút!”
“Thực không?” Xu Nhi ngẩng đầu lên, mở to hai mắt nhìn Tôn Vân, trên lông mi của cô bé vẫn còn những giọt nước mắt, đôi mắt to tròn long lanh tựa như những hạt nho được rửa qua bằng nước.
Tôn Vân bị tập kích bởi sự đáng yêu.
Tâm can của Tôn Vân bỗng trở nên mềm nhũn thành một mớ hỗn độn.
Dục Ca Nhi so với Xu Nhi thì dè dặt hơn nhiều, tuy nhiên ánh mắt của cậu bé cũng tràn ngập khát vọng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây