Điền thẩm nói: “Bọn ta làm sao có thể nhận tiền công của ngươi được, chỉ là công việc tay chân mà thôi, làm nhanh lắm.”
Trương bà bà cũng gật đầu.
Tôn Vân nói: “Ban đầu, ta nhận công việc này về là để mọi người cùng làm, nên đã nhanh miệng hứa với tú phòng rằng trước chiều ngày mai, có thể làm xong ba ngàn bộ. Tất nhiên, nếu như mọi người trong ngõ của chúng ta tài giỏi, làm ra năm, sáu ngàn bộ thì tú phòng cũng sẽ nhận! Chỉ có một điều, đó là nhất định không được làm ẩu thả, không được cắt giảm nguyên liệu!”
Tôn Vân nói như vậy, Điền thẩm và Trương bà bà cũng không còn cách nào có thể nói ra những câu như không cần tiền công nữa, trong lòng còn rất phấn khích, nhiều như vậy…
Ba ngàn bộ, một bộ một đồng, ba ngàn bộ là ba ngàn đồng!
Làm công việc nào mà có thể kiếm được nhiều tiền như vậy trong một ngày!
Tôn Vân tiếp tục nói: “Bây giờ ta cũng không có thời gian để dạy hai vị, nhưng đây đều là công việc cần sự quan sát, hai vị đi về mở hai bộ ra xem là sẽ hiểu cách làm!”
“Những nguyên liệu này chắc chắn là không đủ, trước tiên người hãy quay về phân chia trước, sau này ta sẽ lấy thêm một ít về cho người! Bảo đảm không làm công việc lừa đảo, không sử dụng vật liệu kém chất lượng!”
Điền thẩm và Trương bà bà nhanh chóng đồng ý, họ vỗ ngực đảm bảo, nhất định sẽ hoàn thành hết công việc cho nàng trước chiều ngày mai.
Việc này đúng là đang tặng tiền cho các thẩm trong ngõ Điềm Thuỷ mà!
Thê tử của Tưởng Thiệu… trải qua chuyện này đã thay đổi rất nhiều so với trước!
Có điều nàng như thế này cũng tốt, ở trong khu xóm mới dễ sống cùng!
Sau khi tiễn hai người đi, đợi Lưu lang trung mang thuốc đến, Tôn Vân khoá trái cửa trong viện, như vậy mới an tâm đi điều trị vết thương cho Tưởng Thiệu.
Trước tiên, nàng tiêm một mũi kháng sinh cho hắn, sau đó dùng dao phẫu thuật lấy mũi tên ở mông hắn ra, rồi khử trùng, làm sạch vết thương, khâu lại rồi thoa thuốc, liên tục không gián đoạn.
Sau đó, nàng lại truyền một chai đường cho hắn.
Khi đã xong, nàng tiếp tục truyền một chai axit amin.
Cơ thể của Tưởng Thiệu rất tệ, để điều trị, thì trước tiên cần phải bồi bổ cho hắn.
Tôn Vân luôn nhớ, trước khi mạt thế có một trận động đất, nàng đã đi làm tình nguyện viên tại bệnh viện để giúp đỡ người bị thương, nàng thấy một ông lão bị gãy chân giữ chặt một nữ y tá, nói với nàng: “Cô gái, hãy truyền cho tôi một ít axit amin đi!”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa