Nhưng cảnh tượng khi nãy nam tử này nhào về phía nàng, đã khiến Tôn Vân không thể không rung động.
Nửa thân dưới của nam nhân bị tê liệt, cú nhào khi nãy phải bộc phát biết bao nhiêu là sức lực mới có thể nhào đến như vậy!
Cú nhào đó đã khiến vết thương hắn càng nặng thêm, với điều kiện y tế hiện tại, hắn chắc chắn sẽ chết.
Trong căn phòng bên cạnh, Lưu lang trung và Điền thẩm, Trương bà bà đều đang ở đó.
Nhìn thấy Tôn Vân bước vào, Lưu lang trung chỉ biết lắc đầu, than thở và nói: “Thê tử của Tưởng Thiệu, ngươi hãy chuẩn bị hậu sự cho Tưởng Thiệu đi, chỉ còn vài ngày thôi!”
Ông ấy đã cắt bỏ thân mũi tên, nhưng đầu mũi tên chưa lấy ra.
Lưu lang trung đang phân vân một chút, sợ rằng việc lấy đầu mũi tên sẽ làm chảy nhiều máu, tăng tốc độ tử vong của Tưởng Triệu.
Tôn Vân dùng dị năng để kiểm tra cơ thể của Tưởng Triệu, trong lòng nàng cũng biết rõ điều đó. Nàng cũng không phản bác lời nói của Lưu lang trung, chỉ nói: “Người vẫn cứ kê một ít thuốc, chàng ấy bây giờ vẫn còn hơi thở, ta không thể bỏ cuộc được.”
“Lỡ như ông trời có mắt, để chàng ấy sống tiếp thì sao?”
“Người nói xem, có phải là đạo lý này không?”
“Nếu như chàng ấy đã uống thuốc mà vẫn không qua khỏi, ít nhất ta cũng không hối hận, vì ta đã cố gắng hết sức rồi!”
Tôn Vân đã nói tới như vậy, Lưu lang trung còn có thể nói gì?
Ông ấy chỉ có thể nói: “Được rồi, bây giờ ta sẽ đi bốc thuốc cho ngươi!” Nói xong liền đi ngay, cũng không nhắc đến chuyện tiền nong.
Điền thẩm và Trương bà bà cũng không biết phải an ủi Tôn Vân như thế nào, nếu nói đến thì chuyện này cũng là do Tôn Vân gây ra, nhưng thái độ của Tôn Vân lại khiến họ không thể ghét được.
“Thê tử của Tưởng Thiệu, nếu ngươi có việc gì cần giúp, chỉ cần nói với bọn ta, những chuyện khác không giúp được, nhưng giúp con làm những việc vặt, chăm sóc trẻ con vẫn có thể giúp được.”
Tôn Vân dùng tay áo lau nhẹ nước mắt, nhẹ nhàng nói: “Thực sự có một việc cần hai người giúp đỡ.”
Nàng quay đi để lấy một chiếc gùi, đưa tay luồn người vào chiếc gùi, sau đó lấy một tấm vải rèm che lên đầu, từ không gian trong ra lấy mấy món đồ như một cuộn dây thép và một vài cuộn vải xô, đặt vào trong gùi.
Tôn Vân mang gùi vào phòng Tưởng Triệu, mở tấm vải rèm che lên đầu, rồi lôi ra những chiếc mạn che miệng và bịt mắt mà nàng đã làm trước đó, nói với hai người họ: “Đây là công việc ta nhận từ tú phòng, làm cái này, làm mỗi bộ mạn che miệng và đồ bịt mắt sẽ trả một đồng. Bây giờ ta phải chăm sóc Tưởng Triệu, nên không có thời gian để làm, ta muốn nhờ hai vị giúp đỡ, giúp ta tìm thêm người để làm cái này. Cố gắng làm nhiều một chút, ta sẽ trả tiền công cho mọi người sau!”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa