Sau khi người của nha môn và người của Thiên Hộ Sở đã rời đi hết, Tôn Vân cáo lỗi với hàng xóm và sau đó ngay lập tức trở vào phòng để xem Tưởng Thiệu và đôi trai gái của họ.
Xu Nhi và Dục Ca Nhi bị kinh sợ, khi nàng bước vào chúng liền run lên.
Nhưng sau khi nhìn rõ đó là nàng, Xu Nhi đứng dậy từ giường và mở rộng cả hai hướng về phía nàng: “Nương...”
“Xu Nhi sợ!”
Tôn Vân bước nhanh đến bên cạnh giường, vừa ôm chặt Xu Nhi, vừa hôn lên trán cô bé, vừa kề sát gương mặt nhỏ bé của cô bé: “Xu Nhi đừng sợ, nương sẽ bảo vệ các con, các con xem kia, kẻ xấu đã bị bắt rồi!”
Dục Ca Nhi nhìn chằm chằm vào Xu Nhi và Tôn Vân, mím chặt môi.
Cậu bé cũng muốn được nương ôm và hôn, nhưng cậu bé là ca ca, phải nhường cho muội muội.
“Dục Ca Nhi đưa muội muội vào phòng của nương ngủ một chút nhé? Phụ thân của các con bị thương rồi, Lưu gia gia phải chữa trị cho phụ thân của các con.”
“Ừ!” Dục Ca Nhi gật mạnh đầu.
Cậu bé là ca ca, cậu bé sẽ chăm sóc tốt muội muội.
Tôn Vân nghe vậy thì dang một tay ra để ôm lấy cậu bé, hôn lên má cậu bé.
Dục Ca Nhi cứng người, có điều cái miệng đang mím chặt đã thả lỏng rồi.
“Nương, phụ thân sẽ chết ư?” Tôn Vân đặt hai đứa nhỏ lên giường của mình, rồi dùng tay áo che lại lấy hai cục đường sữa ra từ không gian, lần lượt đút vào miệng của hai đứa nhỏ.
Khoang miệng của hai đứa nhỏ trong phút chốc đã nồng nàn mùi sữa thơm ngọt, sau khi bị hoảng sợ, thì vị ngọt chính là liều thuốc vỗ về tốt nhất.
Sự kinh hoàng và sợ hãi trong ánh mắt của bọn chúng đã theo sự lan toả của vị ngọt mà mất đi rất nhiều.
Tôn Vân xoa đầu bọn chúng, mỉm cười cam đoan: “Yên tâm, phụ thân của các con nhất định sẽ ổn, Lưu gia gia rất giỏi, nhất định sẽ trị khỏi cho phụ thân!”
“Xu Nhi, con giúp nương chăm sóc ca ca nha!”
“Dục Ca Nhi, con giúp nương chăm sóc muội muội, nương đi thăm phụ thân của các con!” Tôn Vân xoa đầu hai đứa nhỏ, sau đó hôn nhẹ lên trán từng đứa, rồi vội vã rời khỏi phòng để đi đến phòng bên cạnh.
Vốn dĩ Tôn Vân không hề gấp rút cứu chữa cho Tưởng Triệu, nói nàng là ích kỷ cũng được, nói nàng máu lạnh cũng mặc, nàng đều nhận.
Người đến từ mạt thế như nàng, có sự cảnh giác rất lớn.
Hơn nữa nam nhân ở cổ đại có quyền bán thê tử, Tôn Vân không dám mạo hiểm để cứu Tưởng Triệu.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa