Tôn Vân hung hăng kéo tóc hắn ta một cái, Khúc đồ tể nhất thời kêu thảm thiết, mấy tên độc ác lập tức mặc kệ, chỉ vào Tôn Vân mắng: “Con mẹ nó đừng có mà cho mặt mũi còn không biết xấu hổ!”
“Đồ khốn nhà ngươi muốn chết à!”
Mấy người họ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, rất có hiểu ý cùng nhau tiến lên tóm Khúc đồ tể lại.
Tôn Vân không nói hai lời, giơ tay đâm một nhát vào vai Khúc đồ tể.
Nàng đâm nhát này có kiểm soát góc độ, máu bắn phủ lên khuôn mặt của tên độc ác ở khoảng cách gần nhất.
Khúc đồ tể đau đến choáng váng, chửi ầm lên: “Tôn Tam Lư mẹ mày! Con mẹ nó mày hại lão tử!”
Tôn Tam Lư, chính là nam nhân mắng Tôn Vân là 'con đàn bà thối'.
Tôn Vân ra tay như vậy thì người của Khúc đồ tể cũng hoàn toàn hiểu được con khốn này đang liều mạng ở đây!
Vì thế lập tức nhao nhao lui về phía sau vài bước.
“Bồi thường tiền, hai trăm lượng bạc, muốn tiền mặt không cần ngân phiếu!” Tôn Vân nói.
Mọi người đều sửng sốt, Tôn thị này đúng là, mở miệng hô hai trăm lượng bạc, nàng đúng là… Đúng là sư tử há miệng mà!
Cũng không nhìn xem Khúc đồ tể là ai, phải biết rằng Khúc đồ tể có thể tung hoành ở Bình Thành bởi vì muội muội của hắn ta là ái thiếp của huyện lệnh.
Con trai duy nhất của huyện lệnh chính là do muội muội của hắn ta sinh ra.
Cho nên huyện lệnh vô cùng sủng ái muội muội của Khúc Đồ Tể, gần như nàng ta nói gì đều nghe nấy.
Dám đả thương Khúc đồ tể, dám lừa tiền Khúc đồ tể... Chỉ sợ nàng có số tiền này lại không có mạng để tiêu!
Nữ nhân này thật đúng là... chỉ gây họa cho Tưởng Thiệu!
Người ta nói vợ hiền chồng tốt ít tai họa, chính vì Tưởng Thiệu cưới Tôn thị là tai hoạ này mới khiến bản thân mình thành kết cục như bây giờ!
Loại nữ nhân như Tôn thị này thật là đáng sợ!
Khúc đồ tể thở phào nhẹ nhõm, muốn tiền thì tốt, muốn tiền thì sẽ không muốn mạng của hắn ta!
Chờ hắn ta lấy bình tĩnh trở lại, mặc kệ là tiền hay là người thì hắn ta cũng sẽ không tha, cướp lại tất cả!
“Được được được, ngươi thả ta ra, ta đưa tiền cho ngươi!”
Tôn Vân dùng dao găm máu chảy đầm đìa vỗ vỗ mặt hắn ta, châm chọc nói: “Có phải ngươi cho rằng thịt mình dày nên máu nhiều, có thể chịu đựng được máu chảy như vậy phải không?”
“Ngươi không sợ chết thì đối với ta không thành vấn đề!”
“Dù sao đi chân trần không sợ người mang giày, cuộc sống này ta cũng sống đủ rồi!” Tôn Vân nói lời này có hơi điên cuồng nhưng ý tứ hàm xúc, vừa đúng lúc giải thích với hàng xóm rõ ràng vì sao một nữ nhân nhu nhược như nàng cũng dám đả thương người.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa