Tiếng cười muốn bao nhiêu bỉ ổi là có bấy nhiêu.
Hàng xóm càng chỉ trỏ nhiều hơn vào Tôn Vân.
Tôn Vân không nói gì, nàng đi tới trước mặt Khúc đồ tể, lập tức giơ tay móc lấy cổ hắn ta, Khúc đồ tể bị hành động này của Tôn Vân làm rung động trong lòng, hắn ta đắc ý hét lên: “Ơ ơ ơ... Nương tử của ta nóng lòng không đợi được nữa…”
Sau đó lại là một trận cười vang và tiếng chửi rủa từ những người hàng xóm.
Tôn Vân giống như không nghe thấy những âm thanh này, nàng dựa vào thân thể và tay áo che chắn, lấy ra một con dao găm quân dụng sắc bén từ trong không gian, hung hăng đâm vào đùi Khúc đồ tể.
Cơn đau dữ dội làm cho Khúc Đồ Tể hét lên đau đớn ngay lập tức, hắn ta định giơ tay nhấc Tôn Vân lên theo bản năng nhưng lại bị Tôn Vân dùng dao cắt vào cánh tay, máu thấm đẫm chiếc áo khoác bông của hắn ta trong nháy mắt.
Lợi dụng lúc hắn ta đang bị thương, Tôn Vân lại nhanh chóng đâm vào cánh tay còn lại của hắn ta.
Hai cánh tay của Khúc đồ tể đều bị thương nên dù có muốn cũng không thể đánh trả lại Tôn Vân, trước khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, Tôn Vân dùng một tay túm chặt tóc Khúc đồ tể đang ngã xuống đất nhấc lên như một con ngỗng lớn, đặt dao găm ở trên cổ hắn ta, hơn nữa dùng một chút lực cắt ra một đường máu.
Lúc này hai mắt Tôn Vân bốc lên ánh sáng khát máu.
Dường như nàng lại trở về nơi tận thế, cái thế giới ăn thịt người kia.
Mọi người nhất thời trợn tròn mắt.
Tiếng chửi rủa và tiếng cười nhạo im bặt.
Chỉ còn tiếng kêu thảm thiết của Khúc đồ tể quanh quẩn khắp sân nhỏ.
Đây là Tôn thị bình thường chỉ biết nằm trong ổ, nhìn thấy người ngoài thì giống như chim cút sao?
Sao lại đáng sợ như vậy?
Ngay cả ánh mắt Tưởng Thiệu nhìn Tôn Vân cũng thay đổi.
Nữ nhân này...
Những động tác đâm người lưu loát như nước chảy mây trôi, căn bản không phải là điều mà một nữ nhân nội trợ có thể làm được.
Người khác có thể không nhìn ra nhưng Tưởng Thiệu đã bò ra từ trong biển máu núi xác, sống lại một đời thì có thể nhìn ra.
Nữ nhân này, chắc chắn không phải Tôn thị.
Nàng là cô hồn dã quỷ từ đâu chui ra?
“Buông đứa nhỏ xuống!” Tôn Vân lạnh lùng nhìn tên độc ác ném Xu Nhi và Dục Ca Nhi, mỗi chữ nói ra đều giống như tảng băng hung hăng đập xuống đất.
Khiến cho người ta không khỏi rùng mình.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa