Đây là nền tảng quần chúng.
Ít nhất có thể bảo đảm mình có thể bình yên vượt qua khi mang theo Tưởng Thiệu rời khỏi Bình Thành.
Tôn Vân vui vẻ trở về nhà.
Tuy nhiên, nàng vừa mới bước vào đầu ngõ thì chợt nghe thấy tiếng khóc thê lương của bọn nhỏ phát ra từ nhà mình.
Lúc này có hàng xóm thấy được Tôn Vân nên vội vàng vẫy tay với nàng: “Ôi trời, cuối cùng nương tử Tưởng Thiệu cũng về rồi, mau quay lại xem đi, Khúc đồ tể dẫn theo rất nhiều người đến đây, kêu đánh kêu giết ở nhà ngươi đấy!”
Sắc mặt Tôn Vân trắng bệch, vội vàng chạy về nhà.
Hàng xóm đứng trong hẻm chỉ trỏ vào nàng: “Đúng là sao chổi, Tưởng Thiệu đúng là xui xẻo tám đời rồi mới lấy phải nàng ta!”
“Cũng không sao, chỉ đáng thương cho hai đứa trẻ kia, vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện nhưng lại có một nương tệ hại như vậy, số phận thật khổ!”
“Xí! Thật đúng là đồ lỗi mà!”
“Tưởng Thiệu hộc máu rồi, không biết qua lần này có còn sống được hay không…”
Tôn Vân vừa vọt tới cửa sân thì nhìn thấy Xu Nhi và Dục Nhi đang bị hai tên nam nhân cao lớn vạm vỡ chơi đùa, bọn nhỏ sợ tới mức liên tục thét chói tai khiến bọn hung ác phá lên cười.
Tưởng Thiệu đang nằm bò trong sân, bị một nam nhân hung thần ác sát giẫm dưới chân.
Trước mặt Tưởng Thiệu có một vũng máu lớn, lúc này hắn giống như một con mãnh thú bị thương sắp chết, đôi mắt đỏ như máu nhìn nam nhân đang giẫm lên mình với ánh mắt tràn ngập sự căm thù.
Khoảnh khắc Tôn Vân bước vào sân, Tưởng Thiệu nhìn sang với sự căm thù cuộn trào mãnh liệt như hồng thủy vỡ đê, điên cuồng quét về phía Tôn Vân.
“Đều là do đồ độc phụ như ngươi hại!”
“Cái đồ độc phụ này sao không đi chết đi!” Cẩu Oa Tử cũng bị hai gã lực lưỡng đè vào góc tường, đầu và mặt cũng đều đầy máu.
Tôn Vân làm gì có thời gian để ý đến hắn ta.
Khúc đồ tể thấy Tôn Vân đi vào thì nhìn chằm chằm vào khuôn mặt và dáng người của nàng đánh giá một lượt, ánh mắt trần trụi kia khiến Tôn Vân cực kỳ khó chịu.
“Ồ, đây là ai vậy?”
“Đây không phải là nương tử của ta sao?”
“Nương tử, ngươi đã trở lại rồi, đi, đi về nhà với tướng công đi, tướng công cho ngươi ăn thịt, hàng đêm ta đều cho ngươi ăn, bảo đảm no!” Khúc đồ tể cười đến mức da thịt trên mặt đều run rẩy, tất cả những tên độc ác đi theo hắn ta cũng đều cười ha ha.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa