Hai chữ bôi thuốc kẹt lại cổ họng, Tôn Vân trợn tròn mắt người này, chào cờ cao thật đấy.
Tưởng Thiệu trừng mắt nhìn Tôn Vân đang kinh ngạc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lấy cho ta cái bô.”
Trước khi ngủ, hắn vừa uống nước lại ăn cháo, sắp nhịn không nổi nữa rồi.
Tôn Vân vội vàng lấy cái bô từ dưới gầm giường ra, giơ tay kéo quần hắn nhưng tay nàng bị Tưởng Thiệu bắt được.
Khuôn mặt màu lúa mì của nam tử đỏ bừng lên, ánh mắt nhìn sang nơi khác, trong cổ họng nặn ra vài chữ: “Không cần ngươi, ta tự làm.”
Tôn Vân nhét cái bô vào tay hắn nhưng hiện tại hắn căn bản không có chút sức lực nào, lúc cầm có hơi không được chắc chắn.
Cho dù có cố gắng để ổn định đến đâu thì hắn cũng không thể nào kéo quần và nhét thứ đó vào khi đang nằm.
Thấy hắn gấp gáp đến mức đổ mồ hôi đầy đầu, Tôn Vân trợn mắt một cái.
“Ra ngoài!” Tưởng Thiệu nhắm mắt lại và nói một cách quật cường.
“Ngươi ở đây ta không có cách nào…”
Tôn Vân giật lấy cái bô trong tay hắn, cởi quần ra đỡ hắn vào, thúc giục nói: “Ngưng dài dòng, mau đi tiểu nhanh đi!”
“Cũng không phải trước đây ta chưa từng thấy qua, già mồm làm gì?”
“Hay là nói ngươi muốn học theo hai đứa nhỏ của mình, muốn tè dầm thật?”
Tưởng Thiệu không nói lời nào, sắc mặt càng ngày càng đỏ.
Cuối cùng trong phòng cũng vang lên tiếng nước chảy tí tách, tiếng nước này kéo dài rất lâu.
Tôn Vân lắc lắc cái bô nặng nề, thầm nghĩ cũng có thể nam nhân này đã nhịn khá lâu!
Có muốn đi vệ sinh không?
“Muốn thì đi lấy thùng đi!” Lúc Tôn Vân xách cái bô đi ra ngoài, nghĩ rằng nếu hắn nhịn tiểu thì không phải cũng nhịn nhiều chứ?
Vì thế nàng lập tức nhiều chuyện hỏi thêm, lúc này Tôn Vân thấy hắn ngồi phịch ở trên giường, tiểu tiện hay đại tiện cũng cần người hầu hạ, cảm thấy là rất phiền phức.
Không được, nàng phải nhanh chóng kiếm tiền, kiếm được tiền thì lập tức đi thuê người về hầu hạ hắn!
Tưởng Thiệu lắc đầu không nói lời nào, Tôn Vân cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nàng đến phòng bếp pha nước tắm, cũng không hỏi Tưởng Thiệu có muốn hay không mà trực tiếp ôm ngang người hắn đi đến phòng bếp và nhét vào trong bồn tắm.
Tưởng Thiệu còn chưa kịp bày tỏ sự bất mãn của mình thì Tôn Vân đã rời khỏi bếp đi đến phòng hắn thay đệm chăn, sau đó mới trở lại bếp giúp Tưởng Thiệu tắm rửa.
Mà lúc này Tưởng Thiệu nhìn Tôn Vân liên tục bận rộn bên cạnh mình, cơn tức giận trong lòng đã được giải toả.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa