Nhưng mà hai đứa con của nàng đang núp ở chân giường đáng thương lén nhìn nàng một cái, rồi lại cúi rụp cái đầu xuống, tay nhỏ bé cứ siết chặt quần áo, cổ với lỗ tai đỏ bừng.
Tưởng Thiệu nhắc nhở nàng: “Tối qua ăn cháo.”
Tôn Vân hiểu luôn, sắc mặt nàng không thay đổi nhìn nam nhân, nói: “Ngươi đái dầm sao? Lớn như thế rồi mà còn đái dầm, không sợ Dục Ca Nhi và Xu Nhi chê cười à?”
“Sau này, nếu ngươi muốn đi tiểu thì hô to lên, nếu không được thì gõ vào vách tưởng, ta sẽ sang giúp ngươi.”
Tưởng Thiệu:...
Hắn nhìn chăm chú nữ nhân trước mắt, lại nhìn hai đứa nhỏ đang núp trong góc giống con rùa rụt cổ, thì cảm thấy lòng hắn ấm áp lắm, buồn cười mà đáp lại một tiếng “Được.” Đội cái nồi to đùng của hai đứa nhỏ lên đầu mình.
Tôn Vân nói với hai cục bột nhỏ: “Hai đứa đợi một lát, nương nấu nước cho hai đứa tắm rồi thay quần áo sạch, ngủ một đêm với cha chắc là bị dính nước tiểu của cha rồi đúng không?”
“Nương, cha không đái dầm đâu... Là... con đấy.” Lúc Tôn Vân quay người ra cửa thì bỗng Dục Ca Nhi gọi nàng lại, cái đầu nhỏ bé ngày càng cúi thấp hơn nữa.
“Con... con cũng đái dầm nữa.” Xu Nhi nói mà nước mắt lưng tròng.
Hu hu hu, cô bé và ca ca dái dầm ướt hết chăn mới rồi.
“Nương đừng đánh muội muội, cũng đừng đánh cha, đánh con đây này. Con đái nhiều nhất.” Dục Ca Nhi che chở cho Xu Nhi phía sau, không dám nhìn thẳng Tôn Vân.
Đây là chăn mới đấy.
Chính cậu bé cũng không thể tha thứ cho hành động đái dầm của mình được.
Dục Ca Nhi xót của.
Cậu bé không lo lắng cho cái mông nhỏ sắp bị đánh của mình, chỉ tiếc cái chăn mới. Đây là chăn tốt nhất mà đời này cậu bé được đắp đấy, vừa mềm mại lại còn ấm áp nữa.
“Được rồi, nương không đánh ai cả, chăn đệm phơi là khô thôi. Đánh hai đứa lại còn phải tốn tiền mua thuốc. Không nên chút nào.” Tôn Vân nhịn cười, nói xong thì đi ra ngoài đun nước.
Nước trong chum đầy, đống củi ở hành lang cũng chất đống, đó là do Cẩu Oa Tử bồi thường ngày hôm qua.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo khác cho hai đứa nhỏ, Tôn Vân lại nấu cháo, rồi đến phòng cách vách tìm Tưởng Thiệu, muốn đưa hắn đến phòng bếp để tắm rửa.
Trong phòng bếp có lửa, lúc tắm sẽ không bị lạnh.
Nhưng Tưởng Thiệu không vui, Tôn Vân cũng chẳng quan tâm hắn có vui hay không, trực tiếp vén chăn lên: “Bọn nhỏ đái dầm, chắc chắn trên người ngươi cũng dính nước tiểu, nếu không tắm rửa, ta làm sao mà...”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa