Sau Khi Gả Cho Tháo Hán Tàn Tật, Ta Hoài Song Sinh

Chương 22: Tự đánh giá 3

Chương Trước Chương Tiếp

Đời người năm rộng tháng dài, nhiều biến cố nên tính tình thay đổi cũng là dễ hiểu.

Tôn Vân nấu cháo ngũ cốc, nhưng cho nhiều gạo hơn nên cháo nấu ra vừa thơm vừa sền sệt.

Thực ra nàng định nấu cháo gà, nhưng mà nàng sợ hàng xóm láng giềng ngửi được mùi hương thì lại thắc mắc nàng lấy tiền ở đâu ra để mua gà, vì vậy nàng chỉ có thế nấu cháo không mà thôi.

Nàng vẫn phải nghĩ cách để kiếm tiền, kiếm được tiền rồi thì mới có thể quang minh chính đại nấu thịt ăn.

Nhưng đây cũng là món cháo ngon nhất mà hai đứa nhỏ đã được ăn.

Ban đêm, hai đứa nhỏ nằm bên cạnh Tưởng Thiệu, thì thầm to nhỏ với Tưởng Thiệu về cháo đã ăn tối nay.

“Cha, đây là bát cháo ngon nhất mà Xu Nhi từng được ăn đấy.”

“Ca ca, nương nấu cháo ngon nhỉ.”

Dục Ca Nhi: “Tạm được.”

Tiểu Xu Nhi lại quay sang hỏi Tưởng Thiệu: “Cha ơi, con thích mẫu thân bây giờ lắm, cha thì sao?”

Trong đầu Tưởng Thiệu đột nhiên hiện lên hình ảnh nữ nhân kia dìu hắn ngồi dậy, khom lưng bón cho hắn từng ngụm cháo. Hắn nhắm mắt lại, gạt bỏ bóng dáng nàng ra khỏi đầu hắn, nói với hai đứa nhỏ: “Được rồi, hai đứa mau ngủ đi.”

Hắn nói xong thì hai đứa nhỏ vội vàng nhắm mắt lại, ngậm chặt miệng, ngoan ngoãn đi ngủ.

Bên gian phòng cách vách, sau khi Tôn Vân chốt cửa lại thì tiến vào trong không gian, nàng tắm táp cho thoải mái, rồi đi tìm thanh sắt với vài miếng vải vụn, còn phải kiếm một ít vải khá cứng, để làm mười mấy cái mạn che miệng và bịt mắt nữa.

Đây là con đường kiếm tiền của nàng, mùa thu ở Bằng Thành bão cát lớn, dân chúng ra ngoài đều phải mang nón che mặt, cái nón vừa to vừa vướng lại chẳng ngăn được bao nhiêu cát.

Mà Bằng Thành vẫn đang có giao chiến với nước láng giềng, nên bão cát ảnh hưởng rất lớn đến chiến trận.

Binh lính đánh giặc đội nón che mặt thì bất tiện, nhưng mà thích hợp đeo mạn che miệng.

Nếu có thể khiến cho mạn che miệng và bịt mắt trở thành đồ dùng quân nhu thì nàng còn có thể kiếm được nhiều tiền hơn nữa.

So với cơm canh đơn giản của Tưởng gia thì thức ăn trên bàn Tôn gia thịnh soạn hơn nhiều.

Bốn món một canh, toàn bộ là thức ăn mặn.

Canh củ cải trắng hầm xương, đồ ăn có thịt, có cá.

Tôn tú tài là người đứng đầu gia đình ngồi ở giữa, nhăn mày thỉnh thoảng ho khan một tiếng, nhưng không nói một lời.

Thê tử của lão đại Tôn Mậu Văn là Dương thị nói với giọng điệu khó chịu: “Đại muội không coi cha nương ra gì đây mà, cố ý làm cha nương khó xử đủ điều.”

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)