Cả người hắn đầy vết thối rữa, ngay cả lông mi cũng có một vài con rận.
Mà hắn bây giờ, sạch sẽ, thơm tho, trong nhà cũng không có mùi hôi thối khó ngửi, thậm chí chăn gối còn có mùi thơm thoang thoảng.
Hai đứa bé cũng được nàng chăm chút cho sạch sẽ, thơm tho.
Hắn còn có thể sống lại, biết đâu nữ nhân này lại bị quỷ nhập vào thì sao?
Nếu vậy...
Nếu vậy thì hắn càng không thể hành động nông nổi được.
Trước mắt nữ nhân này đối xử với hắn và hai đứa nhỏ rất tốt, hắn sẽ giả bộ như không biết gì, chỉ cần chăm chăm phòng bị nàng làm ra mấy chuyện xấu là được.
Cho dù có phải hay không, chỉ cần thân thể hắn tốt lên rồi tính tiếp.
Kiếp này, hắn phải che chở cho hai đứa con của mình.
“Được, nghe ngươi.” Đã quyết định như vậy nên Tưởng Thiệu cắt ngang lời Tôn Vân đang nói.
“A...” Tôn Vân sửng sốt, nàng nghĩ với lối sống trước kia của nguyên chủ thì rất khó để nam tử này có thể tha thứ cho nàng, mà người này lúc trước còn muốn bóp chết nàng đấy, có thể thấy rằng hắn hận nguyên chủ biết bao nhiêu.
Vì vậy nàng không ngờ rằng hắn lại đồng ý dễ dàng như vậy.
Nhưng mà nghĩ lại thì cũng phải thôi, hắn đang nằm liệt trên giường, làm gì có tư cách kén cá chọn canh.
Có người chăm sóc hắn đã phải thắp hương bái Phật rồi.
“Nhưng mà hài tử phải ở cùng một chỗ với ta.” Tưởng Thiệu nói điều kiện.
“Được.” Tuy rằng Tôn Vân cũng cực kỳ yêu thích hai đứa nhỏ thơm thơm kia nhưng mà dù sao nàng cũng có bí mật, có thể ở một mình là tốt nhất.
“Được vậy ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi nấu cơm.” Tôn Vân vui vẻ nói, giải quyết xong công cụ hình người là hắn, nàng cảm thấy cực kỳ cao hứng.
Tưởng Thiệu chưa từng thấy một Tôn thị như vậy, hắn chỉ biết một Tôn thị luôn sợ hãi, rụt rè, cực kỳ quê mùa.
Mà Tôn thị trước mắt hắn bây giờ vui tươi, cởi mở trên người nàng cũng toát ra vẻ tự tin khiến người khác không thể xem nhẹ.
Tôn Vân không hề biết Tưởng Thiệu đã có những phán đoán về bản thân nàng, nàng chỉ nghĩ rằng Tưởng Thiệu và nguyên chủ ít giao tiếp, ít gặp mặt cho nên nàng cũng không cố phải giả làm nguyên chủ.
Dù sao thì đóng kịch rất mệt mỏi, Tôn Vân không phải diễn viên, nàng có thể diễn một ngày, chứ chẳng thể diễn cả đời được.
Thừa dịp nhà mẹ đẻ nàng muốn bán mẹ con các nàng, để trình diễn một vở kịch con chuột bị dồn đến đường cùng thì cũng sẽ cắn người.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa