“Thật sao? Lưu gia gia?” Xu Nhi nước mắt lưng tròng, cô bé sợ lắm, sợ nương lại quay trở lại thành nương xấu xa trước kia.
Cô bé không nỡ rời khỏi nương tốt ơi là tốt này đâu.
Chú Cẩu Oa nói nương muốn hại chết cha, làm cô bé bị sợ sắp chết.
Dục Ca Nhi không nói gì, nhưng cậu bé cũng mở to hai mắt, căng thẳng mà nhìn Lưu lang trung.
Lưu lang trung cuốt cằm cười: “Lưu gia gia nói thật, sao Lưu gia gia lại lừa các ngươi được.”
“Nương hai đứa chăm sóc cha khá tốt, cũng chăm sóc cho Xu Nhi và Dục Ca Nhi tốt lắm.”
Hừ, hai đứa nhỏ đáng thương, trước kia thê tử Tưởng Thiệu quá vô liêm sỉ. Coi con mình là cây, là cỏ, chỉ xem chất nữ, chất nhi nhà ngoại là trân bảo.
Hôm nay, khó khăn lắm mới thấy được nàng có sự thay đổi, nhưng Cẩu Oa Tử chẳng ra gì, chưa hiểu rõ ngọn nguồn đã làm loạn lên, còn gọi mọi người trong khu đến nữa.
Nếu như làm thê tử Tưởng Thiệu đau lòng, hạ quyết tâm ngọc đá cùng tan thì người chịu tội chỉ có Tưởng Thiệu và hai đứa bé mà thôi.
Cẩu Oa Tử không biết điều, Tưởng Thiệu đang nằm liệt giường như vậy, mà trong nhà thì không có tiền, lại còn phải mang theo hai đứa bé, đuổi hoặc giết Tôn thị thì nhà ai dám nhảy vào cái hố lửa này nữa?
Ai sẽ chăm sóc Tưởng Thiệu và hai đứa bé?
Vậy nên ông ấy chỉ có thể là ra mặt làm người tốt.
Thấy Lưu lang trung bảo đảm, nỗi hận và sự sợ hãi trong ánh mắt hai đứa mới tiêu tan hết.
Sau khi an ủi hai đứa bé, Lưu lang trung lại nhìn hàng xóm láng giềng nói: “Đều giải tán cả đi, nên làm gì thì làm đi, đừng đứng mãi ở Tưởng gia nữa.”
“Cẩu Oa Tử ngươi như này là không đúng, đi đổ đầy chum nước rồi mua vài bó củi, coi như xin lỗi người ta.”
Cẩu Oa Tử buồn bã đồng ý, xách thùng nước trong góc tường lên ra ngoài.
Điền thẩm hối hận vì mình đã hiểu lầm Tôn Vân, bà ấy ngượng ngùng đi nói xin lỗi với Tôn Vân: “Thê tử Tưởng Thiệu này, nãy ta nói hơi khó nghe, ngươi cứ coi như ta đang đánh rắm nhé.”
“Thôi, ta về đã, sau này có chuyện gì thì ngươi cứ hô to một tiếng là được.”
Chết rồi, hiểu lầm nương tử của Tưởng Thiệu rồi, sau này phải làm thế nào để đối diện với người ta bây giờ.
Tôn Vân cười, không nói gì, lúc này Điền thẩm mới cáo từ.
Tôn Vân hỏi Lưu lang trung xem muốn thu bao nhiêu tiền phí xem bệnh, Lưu lang trung lắc đầu nói: “Y thuật của ta nông cạn, vết thương của Tưởng Thiệu ta không trị được, chỉ là đến xem có giúp được gì không mà thôi, không thu tiền.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa