“Trói Tưởng Thiệu để khiến hắn chết trong im lặng?”
“Chậc chậc, nhìn nàng ta tắm hai đứa con của mình sạch sẽ thế nào đi, đây là đang muốn bán giá hời à?”
“Hẳn là thế, nghe nói nhà mẹ nàng ta đã thu tiền của Tiền nha bà rồi.”
“Đúng là người có lòng dạ rắn độc. Cẩu Oa Tử nói đúng. Nữ nhân độc ác như vậy nên bị dìm xuống ao!”
“Bỏ nàng ta là tiện nghi cho nàng ta rồi.”
“Đúng vậy, chúng ta đi tìm lý trưởng và dìm mụ đàn bà ác độc này xuống ao!”
Mọi người càng nói chuyện càng nhiệt tình,người này càng phẫn nộ hơn so với người kia, hận muốn xé nát Tôn Vân, tiếng hô càng lúc càng lớn.
Lòng Tôn Vân bỗng nhiên chìm xuống đáy.
Ở cổ đại, đặc biệt là những nơi biên thành*, chuyện dìm chết là chuyện bình thường mà thôi.
(*nơi gần biên giới)
Không cần phải thông qua nha môn.
Chỉ cần lão bách tính muốn xử lý một nữ nhân, lý trưởng hoặc lão nhân trong dòng họ là có thể làm chủ được.
Tôn Vân tức run cả người, ánh mắt nàng dần dần lạnh lẽo như băng.
Ở mạt thế, nàng không có dị năng còn sống được.
Muốn sống thì phải chém giết tang thi, sẽ phải chém giết những kẻ táng tận lương tâm.
Bây giờ lại có người muốn giết nàng.
Chắc chắn nàng sẽ không bó tay chịu trói chờ bị giết đâu.
Nhưng ngay lúc Tôn Vân đang nghĩ xem phải làm thế nào để tìm được đường sống thì một lão lang trung bước ra từ nhà Tưởng Thiệu, lão lang trung do Cẩu Oa Tử dắt tới, cũng là người dân ở đây.
Ông ấy có quen biết với nam nhân kia.
Vả lại rất có tiếng trong khu này.
Lưu lang trung nói: “Tưởng Thiệu tỉnh rồi.”
“Tay của hắn có thể cử động, trên người đang đắp thuốc.”
“Nương tử của Tưởng Thiệu nói đúng đấy.”
Nam nhân kia và Điền thẩm cũng sửng sốt.
Sao cơ?
Cẩu Oa Tử không nghĩ gì cả, nói luôn: “Ngài nói linh tinh, sao độc phụ này lại có lòng hảo tâm như vậy chứ?”
Lão đại phu đi bên cạnh hắn ta, không khách khí mà đập một cái lên vai hắn ta: “Ngươi đồ đầu óc ngu si tứ chi phát triển, ta lừa ngươi làm gì? Lừa ngươi thì ta được gì?”
Rồi ông ấy lại xin lỗi Tôn Vân nói: “Thê tử của Tưởng Thiệu này, Cẩu Oa Tử không có đầu óc, ngươi đừng chấp.”
“Ngươi chăm sóc Tưởng Thiệu tốt lắm, trên người sạch sẽ, đệm chăn cũng sạch sẽ, ta thấy ngươi có lòng lắm.”
Nói xong, lão đại phu nhìn Xu Nhi và Dục Nhi nói: “Xu Nhi, Dục Ca Nhi, hai đứa đừng nghe lời Cẩu Oa thúc nhé, nương hai đứa không hại cha hai đứa đâu, nàng ấy trói cha hai đứa lại vì sợ cha hai đứa giãy sẽ làm rách vết thương.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa