Tử Ngọc đã rất nhiều năm không đi câu lươn, nàng sớm đã quên câu lươn là như thế nào, sau khi vào cung, đến cả ăn nàng cũng rất ít khi ăn.
“Vẫn chưa học thầy trả lại hết cho thầy hết đấy chứ.”
“Ít ra còn biết dùng mồi để câu, thứ mồi thuận tiện nhất để câu lươn đương nhiên chính là giun ở trong đất.”
“Có lẽ ngươi vẫn còn nhớ thứ đen thui đó nhỉ!” Ly Bạch nói xong, còn không quên nhắc nhở một câu.
“Dừng, dừng, dừng, ngươi đừng nhắc tới thứ đó nữa.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây