Dáng vẻ vui mừng kia giống như chuột sa hũ gạo, ánh mắt Ly Bạch tràn ngập dịu dàng đi theo phía sau giúp nàng.
Không bao lâu sau, chiếc rổ nhỏ đã đầy ắp, nhưng Tử Ngọc vẫn chưa hái đã.
“Bỏ đi, không hái nữa.”
“Nếu ăn không hết, để một đêm cũng lãng phí.”
“Sáng sớm ngày mai, chúng ta đi lên núi tìm xem có nấm dại không, có được không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây