Hoằng Tuấn âm thầm thề, hắn đã trưởng thành, chung quy phải gánh vác trách nhiệm, vì cha nương che gió chắn gió.
Một ngày nào đó, cha nương sẽ chơi mệt mỏi về nhà, ngôi nhà này vĩnh viễn sẽ sừng sững ở chỗ này chờ bọn họ trở về.
Những người có mặt ở đó, mỗi người hoặc mấy người một phong thư, vừa khóc vừa cười như người điên.
Chỉ có Tử Lạc hốc mắt đỏ ngầu, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống, máu tươi từ nắm đấm siết chặt nhỏ xuống.
“Tỷ Tỷ, ta mãi mãi mang họ Tử.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây