Ly Bạch nhất thời hưng phấn quá mức, lúc này tinh thần đang rất tốt, tuy rằng chạy trong núi cả một ngày nhưng lại không có một chút buồn ngủ nào.
Giống như thói quen cú đêm đã ngấm vào trong xương của Tử Ngọc, rất khó để sửa lại.
“Bạch Phiêu, đi kiếm con thú hoang lớn chút mang về đây.”
Bạch Phiêu đang ngồi ở cửa động, thấy nam sủng của chủ nhân gọi nó làm việc, nó liền ngoảnh đầu nhìn sang chủ nhân mình.
Tử Ngọc cười, gật đầu với nó, Bạch Phiêu mới tung người biến mất vào màn đêm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây