“Cưới vợ, mua thêm mấy chục mẫu đất, trở thành một tiểu phú chính là ước mơ cả đời của ta.”
Mắt thấy Hồng Phi Dương lại ăn hết bánh bao cùng thịt kho, Tử Ngọc thật sự bội phục hắn .
Bởi vì lấy sức ăn của hắn, nhà có mấy chục mẫu đất cũng chỉ có thể trải qua cuộc sống bình thản, nếu muốn ăn ngon uống tốt là quá khó khăn.
Một bữa 36 cái bánh bao, một cân thịt kho đều tiến vào bụng một người, đây đã không còn là vấn đề sức ăn có chút lớn.
Tử Ngọc liếc mắt nhìn cánh tay to bằng eo của nàng, trên đời thật đúng là không có mấy người có thể làm được điều này.
“Đại thúc, nếu ta có thể cho ngươi bữa cơm no, còn có thể giúp ngươi cưới vợ, ngươi nguyện ý đi theo ta không?
“Đất đai, cũng có thể giải quyết.”
Ánh mắt Hồng Phi Dương lóe sáng, tiến đến trước mặt Tử Ngọc, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào nàng.
“Tiểu tử, lời này của ngươi có thật không?”
Tử Ngọc dùng tay đẩy khuôn mặt to trước người ra, nghiêm túc gật đầu nói.
“Đại thúc, ngươi nhìn ta giống nói dối sao?”
“Ta ra ngoài buôn bán đều mang theo đệ đệ của ta, đó là bởi vì trong nhà không có người có thể nhờ vả, chỉ có thể mang theo hắn.”
“Ngươi đi theo ta làm việc, chỉ cần bảo vệ tốt hắn là được, ta cam đoan trong vòng hai năm giúp ngươi thành đại phú.”
“Lại mua cho ngươi một tiểu nương tử xinh đẹp, thế nào?”
“Được!”
Hồng Phi Dương vừa nghe còn có chuyện tốt này, lập tức đồng ý sảng khoái, lăn lộn cả đời để có thịt, có cơm ăn không phải là điều dễ dàng.
Đặc biệt là loại nam nhân bụng phệ như hắn, thật sự không có mấy người gia chủ nguyện ý muốn.
Chỉ thấy hắn lục lọi trên người một lúc, lấy ra một cái bọc vải được bảo quản rất cẩn thận, đưa cho Tử Ngọc nói.
“Tiểu ca nhi, ta đặt viên bảo thạch này ở chỗ ngươi, việc đánh xe cùng cõng tiểu hài tử đều thuộc về ta.”
“Thành giao! Ta tên Tử Ngọc.”
“Trong xe là đệ đệ Tử Lạc, ba tuổi’” Hai người vỗ tay thề, định ra khế ước miệng.
Có thêm một hộ vệ, Tử Ngọc mới biết, người này ngay cả một con lừa đều không có, tất cả đều dựa vào một đôi chân đi tới phủ Thượng Đô.
Từ quận Nhạc Cốc đến phủ Thượng Đô, khoảng cách tầm hai quận một đồng bằng, gần ngàn dặm.
Ở cổ đại giao thông không phát triển, dựa vào một đôi chân, không mất một tháng thì đừng nghĩ đến.
Đây còn chưa tính đến các yếu tố khác xảy ra trên đường đi, thông thường phải mất ít nhất một tháng rưỡi mới có thể hoàn thành một nửa lộ trình.
“Đại thúc, ngươi cũng thật khoẻ, chỉ dựa vào một đôi chân đi tới nơi này, thật bội phục ngươi a.”
“Sau khi trở về phủ Thượng Đô, ta mua cho ngươi một con ngựa cưỡi, trên đường cũng có thể chiếu cố cho nhau.”
Hồng Phi Dương liên tục khoát tay cự tuyệt, có chút ngượng ngùng nói ra sự thật.
“Thể trạng của ta quá nặng, cưỡi ngựa bình thường thật sự không được, mua cho ta con la là được.”
“Ha ha, đại thúc quá thành thật, vậy ta liền mua một con la cho ngươi.”
Tử Ngọc cười lớn vỗ vỗ cánh tay thô kệch của Hồng Phi Dương, thật không hổ là hán tử thô kệch cấp bậc đại thúc.
…
“Tiểu huynh đệ, đi thôi!”
Thương đội Vương gia chở đầy hàng hóa, do Tiểu Ngũ dẫn đầu đi tới, chỉ thấy hắn ngồi trên xe ngựa Vương quản sự từng ngồi, cười đến đắc ý mãn nguyện.
“Được, các ngươi đi phía trước!” Tử Ngọc vung roi nói.
Một đoàn thương đội chậm rãi đi ra bến tàu, Tử Ngọc vung roi ngồi trên xe la theo ở phía sau, Hồng Phi Dương lưng đeo tay nải đơn giản đi bên cạnh chiếc xe la, trên eo dắt hai cây thiết côn sắt thô to như cánh tay.
Ánh nắng ấm áp của tháng ba chiếu lên người, gió nhẹ thổi qua mang theo vị mặn chát riêng biệt của biển rộng, trên con đường trở về phủ Thượng Đô, người đi đường và xe cộ nối liền không dứt.
Tuy rằng tất cả mọi người đều đi trên cùng một con đường, nhưng giữa hai bên vẫn duy trì khoảng cách thích hợp, cũng không có ai cố ý tới gần.