“Tiểu Lạc, đệ nên ăn ít một chút, càng ngày càng nặng!” Tử Ngọc xoa bả vai đau nhức, phàn nàn nói.
“Ca ca, Tiểu Lạc cho xoa xoa cho ngươi!”
“Ở yên trong xe đừng lộn xộn, cẩn thận hàng hóa đập vào người đệ.”
Tử Ngọc chọc chọc tiểu hài nhi đang lấy lòng nàng, tiểu hài tử ôm tay nàng không buông, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ trên tay, giống như chú chó con.
“Hô~” Tử Ngọc thở ra một hơi thật dài, cảm thấy bả vai dường như cũng không khó chịu đến như vậy.
Nàng móc ra năm lượng bạc, ném cho đại hán thô kệch nói.
“Đại thúc, ngươi mua về chút đồ ăn, mua hết tiền!”
Tử Ngọc nhìn thoáng qua vóc dáng cao lớn như tháp sắt của đại thúc thô kệch, ở thời đại này nàng cũng lần đầu tiên nhìn thấy người cao như vậy, lẫn vào bên trong đám người phương nam lại càng nổi bật.
“Được!”
Đại hán thô kệch vui vẻ đồng ý, buổi sáng hắn chỉ ăn hai cái bánh bao, bạc vụn ở trên người căn bản không dám dùng nhiều.
Nếu không đã không thể chống đỡ được cho đến khi bán được viên bảo thạch.
Tử Ngọc nhìn đại hán thô kệch mua về hai túi bánh bao lớn, một túi thịt kho nhỏ, không nói nên lời nhìn trời, thở dài một tiếng.
“Đưa ta bốn cái bánh bao là được rồi, còn lại ngươi ăn đi.”
Ăn qua mấy ngày đại tiệc hải sản, lại nhìn bánh bao, nàng cùng Tiểu Lạc làm sao ăn được, Tử Ngọc đành phải giả bộ tìm đồ vật ở trên xe la.
Lấy ra hai túi nước đầy, ném một cái cho đại hán thô kệch, ngồi ở trên xe gặm bánh bao uống nước đỡ đói.
Đại hán thô kệch đưa thịt kho tới, Tử Ngọc lắc đầu từ chối, bởi vì thịt kho có màu trắng nhìn giống như thịt luộc hơn.
Vừa nhìn liền không muốn ăn, chớ nói chi là để Tử Ngọc ăn, nàng còn sợ ăn vào đau bụng, lại càng không dám cho Tiểu Lạc ăn.
Đại hán thô kệch không khách khí cắn một ngụm hết nửa cái bánh bao lớn, lại gắp một miếng thịt kho ăn ngon lành, ngay cả nước cũng không uống một ngụm.
Hai túi bánh bao lớn cùng một túi thịt nhỏ, Tử Ngọc mới vừa nuốt xong hai cái bánh bao xuống bụng, hắn đã ăn hết toàn bộ.
Nhìn dáng vẻ hắn còn chưa đã thèm, cảm thấy hắn ăn vẫn chưa ăn no, Tử Ngọc thử hỏi.
“Đại thúc, ăn thêm chút nữa không?”
Vừa hỏi vừa đồng thời đưa thêm năm lượng bạc, bởi vì ở chỗ nàng cũng không có tiền lệ bỏ đói người khác.
“Hắc hắc, vậy ta đây liền ăn thêm một chút, vừa mới chỉ ăn no lửng dạ!”
“Khụ khụ, sức ăn đại thúc thật tốt, khẳng định sức lực cũng rất lớn!”
Dưới đáy lòng Tử Ngọc giơ ngón tay cái, khó trách người này chỉ yêu cầu có thể ăn no bụng, người bình thường thật đúng là nuôi không nổi.
Ngày tàu buôn vào cảng, đồ ăn ở bến tàu tăng gấp mấy lần bình thường, ngày thường bánh bao bán 2 văn một cái, ngày hôm đó sẽ bán 50 văn một cái.
Thịt kho không có mùi vị, giá lại càng cao, tới bốn lượng bạc một túi, cùng lắm cũng chỉ có nửa cân thịt.
Trong chốc lát, Tử Ngọc liền thấy hộ vệ của phường giao dịch mang mấy chuyến bánh bao cùng thịt đi qua, không cần phải nói cũng biết là sinh ý của ai.
Người có thể giao dịch ở đây, lại không mua nổi bánh bao giá cao sợ chỉ có đại hán thô kệch.
Đại hán thô kệch lần nữa cầm bánh bao cùng thịt trở về, dựa vào xe la vừa ăn vừa nói chuyện nhà với Tử Ngọc.
“Tiểu ca nhi, ta tên là Hồng Phi Dương, là người quận Nhạc Cốc, đã hơn 30, phụ mẫu đã sớm qua đời.”
“Trong nhà còn có hai huynh trưởng, đều đã thành gia, tách ra sống một mình, bởi vì từ nhỏ sức ăn ta lớn, 10 tuổi liền bị đưa đến tiêu cục làm công kiếm miếng cơm ăn.”
“Mưa dầm thấm đất học được một ít công phu đơn giản, hơn nữa sức lực lại lớn, lăn lộn môt hồi lại kiếm sống bằng nghề đánh xe bảo tiêu.”
“Năm ngoái đánh xe ở bên ngoài, giữa đường cứu một vị phu nhân đang gặp nạn, được thưởng 200 lượng bạc liền rời khỏi tiêu cục, muốn làm việc kiếm một khoản tiền cho mình.”