“Những người bán hàng rong như chúng ta chỉ có thể lấy hàng từ trong tay những người mạo hiểm kia, chỉ cần hành động nhanh chóng thì vẫn có thể lấy được không ít hàng tốt.” Đại hán thô kệch thấy Tử Ngọc vẫn đứng bất động, có lòng tốt nhắc nhở.
Thấy hầu hết mọi người đều không nhúc nhích, Tử Ngọc muốn đợi thêm một lát nữa xem náo nhiệt thế nào, nhưng không ngờ tới nam nhân thô kệch này lại nhắc nhở nàng.
Cổ đại cũng không giống đời sau, không có đầy đủ nguồn cung cấp hàng hóa để bán cho tất cả mọi người đi mua hàng.
“Tạ đại thúc nhắc nhở, chúng ta cùng đi!”
Tử Ngọc xắn tay áo, bộ dáng như chuẩn bị liều mạng, vẫn bị đại hán thô kệch xem hiểu.
Nhưng hắn không nhắc nhở nữa, chuẩn bị xem trò cười ở phía sau.
…
Các túi đã mở được đặt trên một phiến đá rộng cao nửa thước, chủ nhân ngồi sau túi hoặc ngồi xổm hoặc đứng canh giữ.
Có người da vàng mắt đen, có người da trắng mắt xanh tóc vàng, có người da nâu mắt xanh tóc đỏ, hầu hết mọi người đều cầm vài tấm thẻ số trên tay vì rào cản ngôn ngữ.
Khi mặc cả, thẻ số rất có lợi.
Ngoài ra Tử Ngọc còn thấy ở trong sân có những người chuyên đi phiên dịch, phí của họ được trích phần trăm dựa trên số tiền giao dịch thành công, nhìn qua rất phong phú.
Đúng là triều đại nào cũng có người thông minh, không biết tại sao người đời sau lại cho rằng cổ nhân ngu ngốc, không biết lấy tự tin ở đâu.
Tử Ngọc nhanh chóng qua một lượt tất cả các túi được mở ra và nhận thấy hầu hết các sản phẩm được bày ra chủ yếu là hương liệu và hạt giống.
Ngọc trai, đá quý chất lượng cao cũng không có, điều này cũng kém xa so với suy nghĩ của Tử Ngọc.
Có hai người lấy ngọc trai ra, mặc dù có nửa túi nhỏ nhưng đa số đều to cỡ đầu ngón tay, nếu nhìn kỹ vẫn có một số khuyết điểm.
Một người bày ra nửa túi bảo thạch, màu sắc lại rất đa dạng, nhưng lớn nhất chỉ to bằng hạt đậu, nhỏ nhất chỉ to bằng hạt đậu xanh, vừa nhìn liền biết là những đồ vụn không đáng tiền ở địa phương.
Những tiểu thương ở đây đều cẩn thận không mua ngọc trai và bảo thạch, bởi vì hầu hết trong số họ đều có nguồn vốn có hạn, sẽ không lãng phí vào những mặt hàng có lợi nhuận thấp này.
Nhưng Tử Ngọc có nhiều tiền nên không ngại!
Loại ngọc trai và bảo thạch này, sau khi mua về lại mang đi gia công, nhất định có thể bán ra một cái giá tốt, vừa vặn nàng có sẵn vàng bạc có thể dùng.
Mở một xưởng gia công trang sức cũng là lựa chọn không tồi, Tử Ngọc có ý tưởng liền tiến lên cò kè mặc cả với người bán hàng.
“How much is a catty of pearls (Ngọc trai giá bao nhiêu?)”
Ngươi được giọng Luân Đôn lưu loát, các tiểu thương tất cung tất kính, bởi vì chỉ có vương thất của bọn họ mới có thể nói giọng này.
Tử Ngọc không biết những tiểu thương này đã bắt đầu suy nghĩ về lai lịch của nàng, tự tưởng tượng nàng có phải là hậu nhân vương tộc đang lưu lạc bên ngoài hay không.
Nếu bọn họ có thể đưa hậu duệ của hoàng thất trở lại triều đình thì vinh quang sẽ đến gần với bọn họ, bởi vì hoàng thất vẫn chưa có người thừa kế vương vị chân chính.
Tiểu thương nghĩ nhiều tất nhiên không dám hô giá cao, giá cả báo ra lại càng thấp đến mức làm cho người ta không thể tin được.
“Two taels of silver (1 lượng bạc)”
“Hả~, sao lại rẻ như vậy!”
Đại hán thô kệch đã sớm bị những từ ngữ kỳ lạ của Tử Ngọc làm cho khiếp sợ, không nghĩ tới những việc càng làm cho hắn khiếp sợ còn ở phía sau.
Nhất thời hắn bội phục Tử Ngọc đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống tại chỗ, mặt mũi cũng con mẹ nó không quan trọng nữa.
Có thể mua được hàng tốt giá rẻ, mới là bản lĩnh thật sự!
Những người mua đang xem bỗng vây quanh Tử Ngọc ở trung tâm, tất cả đều muốn học mấy chiêu của nàng.
“Tiểu huynh đệ giúp một tay, ta giúp ngươi khiêng hàng.”