“Cám ơn bảo chủ di di, ta chạy về nói cho bọn họ biết ngay đây!”
Trương Y Ngọc chạy đến thôn Đại Hạ, đối với nàng, náo nhiệt gì cũng không hấp dẫn bằng lương thực.
Từ nhỏ Trương Y Ngọc đã biết nỗi khổ của cái đói, cho nên nhiệt tình cố chấp yêu thương việc ăn uống.
Chỉ cần là thứ có thể ăn, nàng đều có thể ăn thật ngon miệng.
Cho dù là loại rau dại rất chua, đến trong miệng của nàng thì cũng ngon như là ăn kẹo vậy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây