“Ăn cơm đã, ăn xong thành thật nói hết mọi chuyện kể từ lúc ngươi đến đây cho ta biết!” Tử Ngọc uy hiếp, khoanh tay nhướng mày nói.
“Ha ha, ngươi biết tại sao ta chỉ nhìn qua đã nhận ra ngươi không?”
“Là do thói quen nhướng mày của ngươi đấy, sửa bao lần cũng không bỏ.”
Ly Bạch dán mặt mình lên khuôn mặt nhỏ nóng bỏng kia, một tay gắp thức ăn, một tay ôm chặt nàng.
Hai người trải qua nhiều lần vào sinh ra tử, giờ có thế nép vào nhau, đối với Ly Bạch mà nói đây là điều hạnh phúc nhất từ trước tới nay.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây