“Mà mấy kẻ bị trói chúng ta, cũng cùng thôn nhân thôn Tây Hà trở thành đồng phạm...”
Trương Tư Viễn cười khổ, trước mắt như xuất hiện lại màn thảm kịch cực kỳ bi thảm kia, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống.
“Ta và Cổ thư lại thoát khỏi sự khống chế của người thôn Tây Hà, vốn định quay về huyện thành thăm dò tình hình, thì lại thấy quan binh đuổi giết dân chúng xuống núi.”
“Máu đỏ tươi kia, nhuộm đỏ đường vào thành, huyện Tân An cũng bị một mồi lửa thiêu sạch sẽ!”
“Thật sự coi mạng người như cỏ rác, dân chúng bị tùy ý giết chết! Những kẻ đó cùng người Bắc Mãng có gì khác nhau chứ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây