“Mỗi người đều có một môn tài nghệ, sau này khi ra ngoài mới có kỹ năng tự mưu sinh.”
Tử Ngọc nghe được tiếng đọc sách trúc trắc của hài đồng, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện mở lớp huấn luyện.
Về phần Đỗ đại phu có nguyện ý nhận đồ đệ hay không thì chỉ có thể xem duyên, nàng không thể ép buộc được.
“Chủ ý này của thiếu gia rất hay, trước kia học một môn tay nghề thì ít nhất cũng phải mất 5 năm mới có thể xuất sư.”
“Những người học nghề cũng gần như là bán mình cho sư phụ, phải phục vụ cả đời, có một số món nghề có tiền cũng không nhất định có thể học được.” Ngọc Lan vuốt ve bụng, vẻ mặt hạnh phúc nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây