Chỉ thấy Tiểu Ngũ cởi da dê trên chân xuống, chỉ huy nhóm quan sai cầm lấy cột vào chân mình đi vài bước, gật đầu hài lòng .
Tiểu Ngũ chắp tay tạ ơn, cũng không đòi lại tất da dê kia.
Tiểu Ngũ kêu gọi đồng đội của mình mang bốn đôi đi đến chỗ tù nhân lưu đày, ưu tiên cho mười tên quan sai mỗi người đưa lên một đôi.
Quan sai được thứ tốt nhao nhao quấn vào chân, quan sai dẫn đầu quất một roi lên mặt tuyết làm cho những bông tuyết bắn lên bay tán loạn.
“Muốn mua thì nhanh lên, đừng lề mề!”
“Đến đây, đến đây, quấn chân da dê được bán độc quyền, giữ ấm và không thấm nước, chỉ hai lượng bạc một đôi .”
Tiểu Ngũ cầm hai chiếc trên tay, nhân cơ hội này để tuyên truyền, khiến những phạm nhân bị lưu đày không khỏi xôn xao.
Những người bị lạnh đến không chịu nổi cũng không quan tâm đến việc giấu diếm nữa, vội vàng lấy ra bảo bối trộm giấu dưới đáy hòm của mình.
Nhẫn vàng, đậu vàng, bánh vàng, ngọc bội, một hàng quan sai nhìn đến nghiến răng.
Bốn đôi tất được mang đến không đủ để thay, Tiểu Ngũ phải mang thêm hai đôi nữa mới chỉ vừa đủ, những phạm nhân lưu đày nhanh chóng bọc da dê vào chân và đeo lên người.
Tử Ngọc lạnh lùng nhìn một màn này, nàng không biết trong đây có bao nhiêu người là bị liên lụy bởi vì một án An Quốc Hầu, những người này có thể rơi xuống hoàn cảnh như thế, cũng không có mấy người là người vô tội.
Ngay cả những hài tử còn nhỏ, đã được hưởng phúc trạch từ bậc trưởng bối thì cũng phải gánh chịu tội nghiệt mà họ đã gây ra.
Tử Ngọc liếc nhìn Tử Lạc đang tò mò, kéo xe la nhanh chóng đuổi theo tốc độ thương đội, rất nhanh người ngựa hai bên đã cách xa nhau.
Mặc dù cùng đi về một hướng nhưng số phận cuối cùng của họ lại khác nhau.
…
Thành Bách Lý , được đặt theo tên của núi Bách Lý, là khu vực giao nhau của hai thành nam bắc, hai loại phong cách thô kệch và tinh tế tràn ngập trong thành.
Sau khi tìm được khách điếm, Tử ngọc đã làm theo chỉ dẫn của Tiểu Ngũ đem bán 15 tấm da dê trong tay với giá 7 lượng bạc một tấm, kiếm được 9 lượng.
Nhiều hơn Vương quản lý dự tính hai lượng bạc, chân muỗi tuy nhỏ nhưng vẫn là thịt, vì chuyện này mà Tử Ngọc rất vui mừng.
Nàng nhận thấy với sự giúp đỡ của không gian, việc bán hàng từ bắc vào năm ở thế giới xa lạ này dễ kiếm tiền hơn nàng nghĩ, vậy nên nàng quyết định sau khi đã ổn định cuộc sống thì chuẩn bị thực hiện nhiều thêm vài chuyến.
“Vì tuyết rơi nhiều nên giá cả năm nay tốt hơn những năm trước.”
Thời tiết này không bình thường, Vương quản sự nói ngày mai sẽ khởi hành rời đi.
Tiểu Ngũ hớn hở cất kỹ 35 lượng bạc trong người, đi qua 100 dặm núi Bách Lý không được phép mang theo hàng riêng, đây là quy định do Vương quản sự đặt ra cho bọn họ.
“Tiểu huynh đệ, chuyện trong thương đội kính xin ngươi mắt nhắm mắt mở.”
“Chúng ta đều phải nuôi cả nhà, chỉ dựa vào chút tiền công ít ỏi này là không có cách nào nuôi sống cả nhà được.”
“Làm ơn!” Con mắt cười của Tiểu Ngũ rất sắc bén.
“Tiểu Ngũ ca, ta không hiểu ngươi đang nói gì, ta chỉ là một người xa lạ theo thương đội đến phương nam mà thôi.”
Tử Ngọc cũng không phải sợ Tiểu Ngũ uy hiếp, người dám đi buôn đều là những kẻ lưỡi dao liếm máu, trong mắt nàng, việc buôn bán chút hàng lậu hoàn toàn vô hại tới toàn cục.
“Vị huynh đệ này, Ngũ ca nhận!”
“Qua hai năm tích góp đủ tiền, ta sẽ chuyển nhà đến thành Bách Lý mở một tiệm ăn, kính xin tiểu huynh đệ chỉ giáo nhiều hơn !”
Tiểu Ngũ đưa tay ôm lấy vai Tử Ngọc, lại đột nhiên phát hiện ra chênh lệch chiều cao của hai người không phải chỉ một chút.
“Ha ha ha, tiểu huynh đệ, ngươi phải ăn nhiều mới có thể lớn lên, thành một nam nhân uy mãnh giống như Ngũ ca vậy!”
Tử Ngọc lập tức rời bước cách xa tên đại hán mặt dày này, nếu thật sự lớn lên giống hắn ta thì cả đời nàng cũng đừng mong tìm được một lang quân như ý.