Sau Khi Dọn Sạch Kho Địch, Mang Theo Vật Tư Vượt Qua Năm Tai Họa

Chương 21:

Chương Trước Chương Tiếp

Tử Lạc mắt ngấn lệ, nắm đấm nhỏ căm giận nhìn đám người kia.

“Đúng vậy, bởi vì chúng ta quá nhỏ yếu, lại không quyền không thế.”

“Ca ca, Tiểu Lạc muốn làm đại tướng quân, báo thù cho cha nương.”

“Không cần nghĩ tới đại tướng quân, trước tiên lo cho tốt mình đã!”

Tử Ngọc cũng không có ý nghĩ bảo vệ quốc gia gì, từ xưa trung thần lương tướng có mấy người có được kết cục tốt, sống tốt cuộc sống của mình mới là điều căn bản.

Vương quản sự trở về nghe được hai huynh đệ nói chuyện, nghi hoặc trong lòng cũng có lời giải đáp, dâng lên một tia đồng tình.

“Tiểu huynh đệ, nên xuống lầu ăn cơm!”

Hôm qua ăn nồi canh Tử Ngọc tự tay nấu, hơn nữa dọc theo đường đi chiếu cố lẫn nhau, Vương quản sự có lòng mời lại nàng một lần.

Thế nhưng nghe được gia thế hai huynh đệ đang che dấu, tham quan trong thiên hạ nhiều vô số kể, nào phải là người thường dân như bọn họ có thể chống lại.

“Đi thôi!”

Tử Ngọc mặt không đổi sắc, chắn cửa lò lửa lại, chậm rãi hầm thịt, dắt Tử Lạc ra ngoài còn không quên khóa cửa.



Trong bữa cơm, Vương quản sự tán gẫu với Tử Ngọc những tin đồn thú vị đã nghe qua, giống như vô tình nói đến.

“Da dê ở thành Hợp Cốc nổi tiếng gần xa, nhưng đến phía nam thì không thích hợp, tốt nhất nên bán ra ở phủ Bách Cốc, chất lượng tốt có thể nhận được con số này.”

Vương quản sự quơ quơ bàn tay, Tử Ngọc cười gật đầu chắp tay.

“Vương đại ca, cảm tạ đã chiêu đãi, chúng ta lên trước.”

Bởi vì đã bao trọn khách điếm, đoàn người Vương quản sự cũng không vội lên lầu nghỉ ngơi, không thấy bóng dáng của hai huynh đệ nữa, trong đại sảnh lại phát ra những tiếng người ồn ào.

Chơi kéo búa bao, uống rượu, nói chuyện phiếm, đánh rắm, thể hiện rõ bản sắc nam nhân.

“Quản sự, chúng ta cũng học theo Tử Ngọc huynh đệ, chuẩn bị một ít thịt dê, nội tạng dê.”

“Cũng không ngờ nội tạng dê bị người người ghét bỏ lại ngon tới như vậy, chỉ là có chút khó rửa.”

Bao Cửu là người chuyên trách phụ trách thức ăn của thương đội, học được mấy món ăn từ Tử Ngọc, tự nhận có tay nghề đầu bếp, mỗi lần bắt nồi nấu cơm cũng không cảm thấy mệt mỏi.

“Tiểu huynh đệ Tử Ngọc là người sành ăn, cũng là một hài tử có mệnh khổ, trên đường đi chiếu cố nhiều một chút.” Vương quản sự nhìn một bàn người phân phó nói.

“Yên tâm đi! Tiểu huynh đệ là người hào sảng, chúng ta cũng không thể vô ơn được.” Bao Cửu vỗ ngực nói.

Ngày hôm sau, thương đội khởi hành như đã định, số lượng xe ngựa đi theo trên đường lúc tăng lúc giảm, nhưng cỗ xe la của Tử Ngọc vẫn luôn đi theo ở giữa đoàn xe.

Dọc đường tuyết rơi liên tục, trên mặt đất tích tụ thành một lớp dày, người đánh xe đành phải xuống dắt đàn gia súc đi.

Cả thương đội đều thay sang áo khoác lông dê, chân quấn da dê để giữ ấm, trong gió tuyết, rất khó để phân biệt ra ai là ai trong đội ngũ.

Trên đường đi gặp phải một đội phạm nhân bị lưu đày, bọn họ mặc áo bông nhưng lại chỉ mặc một chiếc quần đơn, đôi giày bông đã sớm bị tuyết thấm ướt, đông lạnh đến da mặt xanh tím, quan sai áp giải cũng bị đông lạnh đến co rút cả tay chân.

Thỉnh thoảng, hắn vung roi đánh một đám người bị lạnh đến sắp mất đi tri giác, nhưng chiếc roi lại không thể xua đi được rét lạnh.

“Mẹ nó, năm nay là cái thời tiết quỷ quái gì thế này, mới đầu tháng 11 đã có tuyết lớn như vậy.” một gã quan sai dậm chân oán giận nói.

Roi trong tay hắn quất vào một tù nhân không thể đi được, hắn lớn tiếng chửi bới.

“Nếu các người không đi hơn một chút, ông đây sẽ chôn tất cả các người ở chỗ này, chaa!”



Vương quản gia vẫy lá cờ nhỏ trên tay, đoàn xe dừng lại, Tiểu Ngũ chạy chậm tới nói chuyện với người đứng đầu của đám quan sai.

Tử Ngọc chỉ có thể nghe được âm thanh đứt đoạn do gió thổi qua và nhìn theo khẩu hình miệng của người đứng đầu đám quan sai để hiểu được nội dung câu chuyện hai người đang nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 10%👉
Combo Full lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)