Thật là đau đầu!
Đối với Tử Ngọc hiện tại mà nói, Vân Đô là một nơi hoàn toàn xa lạ, trước mắt chuyện quan trọng nhất chính là lấp đầy bụng.
Nghĩ đến đây, trong dạ dày Tử Ngọc xuất hiện một cảm giác đau đớn thiêu đốt.
Ha ha, đã bao lâu rồi nàng không cảm nhận được cảm giác đói bụng, thật đúng là con mẹ nó khó chịu!
Không gian của nàng vẫn còn đó, đáng tiếc mảnh đất từng rất màu mỡ kia đã biến thành sa mạc.
Chỉ để lại mười mẫu ao cá khô cạn, hai chiếc máy nông nghiệp thông minh đa năng, hai bộ biệt thự 900 mét vuông được bọc thép hạng nặng với ba tầng, 800 mét vuông tầng hầm ngầm lót thép toàn bộ.
Biệt thự cùng tầng hầm ngầm từng chứa đầy đặc sản các quốc gia mà nàng đã thu thập suốt 18 năm qua, đồ cổ ngọc thạch cùng thỏi vàng, là số tài phú nhiều gấp trăm lần số tiền trong ngân hàng mà nàng sở hữu, hiện tại một chút vụn cũng không còn.
Cũng may khu tuyết lạnh và khu đông lạnh ngăn cách tầng hầm ngầm vẫn còn vận hành bình thường, tạ ơn trời!
Bây giờ nàng hoàn toàn nghèo rớt mồng tơi, nghèo đến mức một tờ giấy vệ sinh cũng không có!
…
“Tỷ tỷ, uống nước!”
Một khuôn mặt nhỏ nhắn bị khói hun đến mức đen như mực, bưng non nửa chén nước ấm bốc hơi nóng.
Nước ấm vẩn đục trong cái chén cũ nát, tro bụi màu đen trôi nổi, tất cả lực chú ý của đứa nhỏ đang tập tễnh đều ở trong chén.
Dưới chân lảo đảo một cái, mắt thấy chén nước trong tay bay ra ngoài, thân hình Tử Ngọc dựa vào tường khẽ nhúc nhích.
Một tay đón được cái chén, một tay cầm cổ áo của đứa nhỏ, động tác đơn giản lại khiến nàng mệt đến mức thở hổn hển.
“Hô ~, Tiểu Lạc ngồi xuống!”
Đứa nhỏ ngồi vào lòng Tử Ngọc, bàn tay nhỏ bé nâng đáy chén thúc giục nói.
“Tỷ tỷ uống nước, uống xong bệnh sẽ khỏi.”
Sợi tóc phấp phới che khuất nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to ướt sũng hàm chứa sự sợ hãi cùng nhát gan, một bàn tay nhỏ bé bẩn hề hề nắm chặt góc áo Tử Ngọc.
“Ngoan, tỷ tỷ uống!” Tử Ngọc im lặng uống hết nửa chén nước.
Mùi khói... mùi đất... mùi nước đọng...
“Tỷ tỷ, tỷ sẽ không lại sinh bệnh chứ!” Mai Tử Lạc nhìn cái chén trống trơn, lộ ra nụ cười đầu tiên sau khi rời nhà.
“Ọc... rột... rột~”
Mai Tử Lạc xấu hổ che cái bụng nhỏ, cúi đầu không dám nhìn tỷ tỷ.
“Tỷ tỷ đã khỏe rồi, Tiểu Lạc ngủ một lát, chờ khi nào tỷ tỷ gọi ngươi liền sẽ có đồ ăn, được không?”
Tử Ngọc sinh lòng trắc ẩn, từng nhỏ nàng đã hy vọng có một bả vai có thể dựa vào, chẳng sợ ăn không đủ no.
Nuôi một hài tử, đối với nàng mà nói không phải là chuyện khó gì, cho dù hiện tại nàng đói đến mức dạ dày nóng ran.
“Được, tỷ tỷ nhất định phải gọi ta!”
Mai Tử Lạc ngoan ngoãn nhắm mắt, bàn tay nhỏ bé bẩn thỉu che hai mắt, không dám có một chút vi phạm với lời nói của tỷ tỷ.
Hắn tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã sớm hiểu được, tỷ tỷ là người thân duy nhất của hắn.
Tử Ngọc ôm lấy tiểu hài nhi nhỏ gầy, nghe hắn hô hấp đều nhịp, trong lòng chua xót.
Trong nháy mắt, cả người lẫn cỏ loạn cùng nhau biến mất khỏi căn nhà quỷ.
Phòng ngủ lầu hai, Tử Ngọc nhẹ nhàng đặt Tiểu Lạc đang ngủ lên trên đống cỏ lộn xộn trong góc, cởi áo ngoài ra, vỗ nhẹ giúp hắn lần nữa đi vào giấc ngủ.
Phòng ngủ sáng sủa rộng rãi chỉ còn lại cái giá trống, sàn gỗ lim ngày xưa đã sớm không thấy bóng dáng.
Tử Ngọc chuẩn bị ra cửa không yên tâm để Tiểu Lạc ở lại căn nhà quỷ, chỉ đành đưa người vào không gian, không có nàng dẫn dắt Tiểu Lạc không ra được biệt thự.
Tử Ngọc chậm rãi rời đi, một thân lam y nếp uốn rõ ràng, đôi tay mảnh khảnh lật lên lật xuống, đảo mắt đã biến thành thiếu nữ nhà nghèo.
…
Vào giờ Dậu, phố cổ treo đèn lồng cao cao, người đi đường ăn mặc trang phục tựa như Hán phục cổ.
Tử Ngọc ngửi được mùi rượu bay ra, nước bọt trong miệng tiết ra nhanh hơn.