Sau Khi Dọn Sạch Kho Địch, Mang Theo Vật Tư Vượt Qua Năm Tai Họa

Chương 19:

Chương Trước Chương Tiếp

Tiểu Ngũ có chút run rẩy, nhưng cũng không dám mở miệng cự tuyệt, trời lạnh như này mà có một nồi canh thịt dê thì chắc chắn sẽ rất ấm áp.

Hắn biết rõ muốn có thể ăn đồ do tiểu huynh đệ tự tay làm, không phải ai cũng có diễm phúc ấy.

Tử Ngọc thuê một chiếc xe lừa, sau khi nhìn Tiểu Ngũ mang theo đồ rời đi liền dắt Tử Lạc trở về quán thịt dê thấp giọng nói.

“Lão bản, sáng mai ta muốn một trăm con dê đã được giết sạch sẽ, còn có bao tử dê đều phải được rửa sạch sẽ.”

“Ngươi nói bao nhiêu?”

Chủ quán thịt dê không tin vào lỗ tai của mình, móc móc tai rồi lại nhìn bầu trời âm u một chút, đã sớm không thấy mặt trời nữa rồi.

“100 con, đầu giờ Mão giao dịch ở đây, có thể làm được không?”

“Thành giao, đặt cọc 10 lượng trước.”

“5 lượng.”

Sau khi Tử Ngọc lấy ra 5 lượng bạc thì nhận được một tờ biên lai do chủ quán thịt dê viết, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo kia nếu không phải người có nhãn lực tốt thì còn lâu mới đọc nổi.

Bởi vì muốn nhờ người rửa sạch bao tử dê cho nên Tử Ngọc cũng không có ép giá thịt dê, trong mắt nàng 15 văn tiền một cân thịt đã là rất rẻ rồi.

Lại dạo thêm một vòng, không tìm được thịt bò muốn mua, Tử Ngọc liền biết rõ địa vị vô cùng quan trọng của trâu cày trong triều đại này, nên chỉ có thể bày tỏ sự tiếc nuối.



Trở về khách điếm đã thấy bao tử dê còn chưa được rửa sạch, Tử Ngọc lại chỉ đạo phụ nhân rửa sạch sẽ thêm một lần nữa rồi mới hài lòng.

Phụ nhân mặc một thân quần áo vá, áo bông mỏng manh được may lại căn bản không ngăn được cái giá rét, hai tay thì lạnh đến đỏ bừng.

Thắt lưng run lẩy bẩy, ánh mắt sợ hãi nắm vạt áo, cúi đầu nhìn Tử Ngọc.

Leng keng!

Hai mươi đồng xu và chút bạc vụn rơi vào vạt áo phụ nhân.

“Làm nhanh đi! “Tử Ngọc nói.

“Tạ công tử!” Phụ nhân nhanh chóng giấu bạc vụn vào ống tay áo, cầm đồng xu nói lời cảm ơn.



Đêm đó, phòng bếp khách điếm tản ra một mùi hương thịt dê vô cùng thơm, khiến ai ngửi thấy cũng phải có chút động tay.

Bùi béo mà không hôi, cho vào miệng liền có vị thơm, phối hợp với nước chấm đặc chế, một chậu lớn trên bàn căn bản vẫn cướp không đủ.

Nước canh màu trắng sữa sôi trên than lửa, bỏ thêm củ cải, cải trắng cũng biến thành một loại mỹ vị hiếm có.

“Tiểu huynh đệ, tay nghề này của ngươi mà không mở tửu lâu thì thật đáng tiếc!”

“Nấu cho mình ăn với nấu cho người khác ăn, hoàn toàn là hai loại cảm giác, ta vẫn là thích sinh hoạt đơn giản một chút.”

“Hơn nữa nấu ăn cũng không cần bí quyết gì, qua một thời gian sẽ bắt chước được.”

“Làm ăn tốt sẽ bị chèn ép, làm ăn kém ngay cả mình cũng nuôi không nổi, lao tâm lại lao lực.”

Mở cửa hàng không phải lựa chọn đầu tiên của Tử Ngọc, nàng không lo ăn uống, thứ nàng muốn chính là có thể hưởng thụ cuộc sống, mà không phải bị cuộc sống nô dịch.

“Haha, tiểu huynh đệ nghĩ thật thông suốt”

Vương quản sự cười lắc đầu, ai mà chẳng bị cuộc sống bức bách, đừng nhìn hắn ở ngoài nở mày nở mặt, kết quả chẳng phải vẫn thay gia chủ làm việc sao.

Mọi người sôi nổi trở về phòng nghỉ ngơi, khó kiếm được một chỗ để dừng lại tất nhiên là muốn nghỉ ngơi một chút thật tốt.



Giờ Mão ngày hôm sau, Tử Ngọc chạy đến đầu đầy mồ hôi, xách theo hai bọc giấy bốc lên mùi thơm tiến vào khách điếm, vừa hay đón đầu đoàn người Vương quản sự đang xuống lầu.

“Tiểu huynh đệ sớm như vậy đã đi ra ngoài, thật tốt!”

“Vương ca, còn chẳng phải vì muốn rèn luyện một chút sao! Cũng miễn cho đi đường phải chịu nhiều đau khổ”

Tử Ngọc né đoàn người rời đi, mới bước nhanh lên lầu, lại không biết đoàn người Vương quản sự đang vừa đi vừa thảo luận về nàng.

“Tiểu huynh đệ thoạt nhìn rất nhã nhặn, không nghĩ tới là một tiểu tử có thể chịu khổ, chịu cực.”

“Người như vậy nếu không vì mất cha nương, nhất định sẽ có tiền đồ.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 10%👉
Combo Full lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)