“Sau khi vớt bọt máu thì thêm hành, gừng, rượu trắng đun sôi, đun trên lửa nhỏ hầm tới khi thịt mềm nhừ, để qua đêm liền đông lại.”
Vương quản sự sợ mình không nhớ được, liền đọc lại hai lần cho Tử Ngọc xác nhận là không sai, rồi mới chắp tay nói cám ơn.
“Tiểu huynh đệ, phần tình này của ngươi đại ca sẽ ghi nhớ, cũng đừng gọi là Vương quản sự nữa, trực tiếp gọi là Vương ca đi.”
“Cần người giúp đánh xe thì nói một tiếng, một mình ngươi dẫn theo đứa nhỏ cũng không dễ dàng gì.”
“Sáng mai vào lúc gần xuất phát, ta sẽ bảo Tiểu Ngũ tới an bài cho ngươi, có cái gì không hiểu ngươi cứ trực tiếp hỏi hắn.”
Tử Ngọc không nghĩ tới chỉ là món thịt đông đơn giản, vậy mà lại được hưởng loại đãi ngộ này, nàng xem như đã trực tiếp đánh vào nội bộ đi!
“Đa tạ Vương ca chiếu cố!”
…
Tuyết rơi trên người rất nhanh đã tan, người của thương đội cũng lục tục tiến vào lều trại nghỉ ngơi, có bốn người trực đêm canh gác đống lửa.
Một lần nữa đổ thêm nước và củi, nấu hết trứng gà còn lại, rồi lại cầm theo bô dẫn Tiểu Lạc đến chỗ tối đi vệ sinh.
Trở về thấy nước trong nồi đã sôi, múc nửa gáo nước ra đổ vào trong chậu chuyên dùng để rửa chân, tiếp tục lau mặt rửa chân cho Tiểu Lạc.
Chiếu cố đứa nhỏ xong, lại đặt hắn vào bên trong xe đắp chăn kỹ, Tử Ngọc mới có thời gian dọn dẹp bên ngoài.
Mở mái che phía trước, đắp cho con la một cái chăn cũ để giữ ấm, hình ảnh này khiến một loạt người trực đêm phải bật cười.
Chờ Tử Ngọc thu thập xong, trứng gà trong nồi cũng đã chín, số nước còn lại trong nồi cũng trở thành nước rửa mặt rửa chân.
Tử Ngọc lại lấy ra hai cái lò sưởi nhỏ bằng đồng, cho thêm hai khối than vào trong lửa, cho thêm vào nửa nồi nước vào cái nồi vẫn còn hơi nóng tỏa ra.
Thu dọn xong những việc lặt vặt này, Tử Ngọc mới thản nhiên xách trứng gà cùng lò sưởi nhỏ lên xe la, nàng lơ đãng liếc mắt nhìn một chiếc xe ngựa ẩn trong màn đêm.
Gió bắc gào thét lẫn với các hạt tuyết và những tiếng phần phật của những tấm bạt.
Sau khi Tử Ngọc lên xe, ôm Tiểu Lạc ngủ say biến mất ở trong xe, gần đến cuối giờ Dần mới trở về trong xe.
…
Trời vẫn chưa sáng hẳn, đoàn người lại chuẩn bị bắt đầu xuất phát một lần nữa, trên đường vừa rét lại vừa buồn tẻ, sau khi bình an vô sự tới được thành Hợp Cốc đã là mười ngày sau.
Thương đội muốn dừng lại ở đây hai ngày mua sắm đặc sản để buôn bán trên đường đi, Tử Ngọc cũng muốn bổ sung chút vật tư.
Dưới đề nghị của Tiểu Ngũ, Tử Ngọc bỏ ra một lượng bạc mua một tấm, đã mua ba mươi tấm da dê con ở địa phương này.
Một cuộn lớn được gói lại, Tử Ngọc mạnh mẽ khiêng chúng lên vai, khiến Tiểu Ngũ nhìn thấy cũng phải gật đầu.
Giá thịt dê ở địa phương này rẻ hơn thịt heo, mà dạo này trời cũng lạnh hơn nên Tử Ngọc thích ăn thịt dê, đã mua hai con rồi giết thịt trước mặt Tiểu Ngũ.
Nàng thích nhất là dạ dày của dê nên tất nhiên sẽ không bỏ đi, nhưng chúng lại bị lão bản ở đây coi là vật dơ bẩn nên đã tặng không một chậu lớn.
Tử Ngọc nhìn một chậu lớn dạ dày dê chưa được rửa, trong nháy mắt chợt cảm thấy đau đầu, món này ăn ngon nhưng làm sạch lại không dễ tý nào!
“Ha ha ha, mấy thứ này đều là cho chó ăn, ai sẽ ăn nó chứ!”
“Tiểu Ngũ ca, đến lúc đó ngươi tốt nhất đừng ăn!” Tử Ngọc nhẹ nhàng nói một câu, khiến cho Tiểu Ngũ lập tức ngậm miệng lại.
“Tiểu huynh đệ, ca ca chỉ nói đùa thôi!”
Đi cùng nhau mười ngày, mấy nam nhân trong thương đội ai cũng bội phục Tử Ngọc, tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại biết rất nhiều thứ, so với mấy người thương nhân như bọn họ còn biết nhiều hơn.
…
“Thịt cùng bao tử dê giao cho ngươi, đưa đến khách điếm nhờ hai phụ nhân làm sạch hộ, buổi tối sẽ có canh bao tử dê.”