Nam nhân trung niên có vè ngoài khờ khạo giới thiệu sản phẩm nhà mình, cũng không dừng lại chút nào.
Tử Ngọc cười mua 20 quả trứng gà, hai vại dưa muối nhỏ, tương ớt, hai củ cải trắng, một bó củi nhỏ.
“Cám ơn tiểu ca nhi, tổng cộng 51 văn tiền, lấy ngươi 50 văn!”
Đôn Tử cười hàm hậu, trong mắt lại hiện lên một tia khôn khéo.
Tử Ngọc rất sảng khoái đếm ra 50 văn tiền đưa cho Đôn Tử, chờ nàng cầm đồ rời đi, lại có một số người vây quanh tranh nhau mua.
Cuối cùng, số sản phẩm còn lại của các thôn dân đều bị thương đội bao trọn, mọi người đều mua được thứ mình cần.
Cùng trưởng thôn rời đi còn có một chiếc xe ngựa, một chiếc xe la.
…
Tử Ngọc đốt lửa tại ở nơi cách xe la không xa, lúc chôn nồi nấu cơm thì người thương đội đã ăn cơm.
Trong nồi lại được thêm hai muỗng lớn thịt đông, cải trắng thái sợi tinh tế, lại đập ba quả trứng gà.
Cục bột mì to bằng hai bàn tay đặt ở tay trái, tay phải dao phay cắt lát, Tử Lạc canh giữ ở trước bếp nhóm lửa cả kinh há to miệng.
“Tiểu Lạc ngậm miệng lại, răng sắp rụng ra rồi!” Tử Ngọc trêu ghẹo.
Tử Lạc hai tay bôi đen, khuôn mặt nhỏ hồng hồng khép cằm lại.
“Ha ha ha, Tử Ngọc ngươi làm ca ca cũng thật khó khăn nha!”
Vương quản sự ngửi mùi mà đến, quả thực bội phục hắn tuổi còn nhỏ mà cái gì cũng biết, so với rất nhiều đại nam nhân đều giỏi hơn.
“Vương quản sự chê cười, đã sống thì phải sống tốt, huống chi còn có một tiểu đậu đinh không thể bỏ lại.”
“Nếu không chê, lại nếm thử tay nghề của ta.”
“Ha ha, vậy ta sẽ không khách khí!”
Vương quản sự vào nam ra bắc, chuyện khổ não nhất mỗi lần lên đường hành thương chính là ăn uống, mỗi lần đều dùng mấy nồi lớn hầm đồ hỗn loạn, đều ra mùi cám heo.
Một lúc lâu sau, hắn cũng ăn đủ.
Một quả trứng luộc, hơn nửa bát mì cắt, hai cái móng heo, một muỗng mì lớn có cả lá cải, một chén lớn tràn đầy được đưa tới trước mặt Vương quản sự.
“Vương quản sự, vì thịt đông tương đối mặn nên ta không cho thêm muối, nếu không đậm đà có thể thêm chút tương ớt, ngươi từ từ dùng!”
Vương quản sự âm thầm gật đầu, uống một ngụm canh liền bắt đầu tăng nhanh tốc độ ăn uống.
Một đám nam nhân cách đó không xa nhìn đến nuốt nước miếng, nhưng cũng không chủ động xin ăn.
Tử Ngọc úp ngược chậu gỗ nhào bột xuống đất, đặt nửa bát mì thêm trứng và một cái móng heo ở trên chậu, cuối cùng đặt một cái muỗng lên trên.
“Tiểu Lạc ăn chậm một chút!”
“Cảm ơn ca ca!”
Tử Lạc không còn đòi rửa tay nữa, cái miệng nhỏ nhắn phồng lên thổi vào cái bát đang bốc hơi nóng.
Tử Ngọc mặt không đổi sắc đem cả canh lẫn mì, cùng nhau đổ vào trong chậu lớn, cho vào trong nồi rồi thêm vào một gáo nước.
Nàng phóng khoáng vén vạt áo bông, ngồi xổm bên đống bắt đầu lửa ăn.
Vương quản sự ăn xong vẫn thấy thèm, lại bật cười lắc đầu nói lời khách sáo với Tử Ngọc.
“Tiểu huynh đệ, món này của ngươi không tệ, nếu có phần dư có thể bán cho chúng ta được không.”
“Đám lão gia chúng ta không ai biết nấu cơm, toàn nấu ra mùi có thể nói là một lời khó nói hết.”
“Nếu không, ngươi giúp chúng ta nấu cơm cũng được, dọc theo đường đi thức ăn cùng an toàn đều sẽ được thương đội bảo đảm, ngươi xem có được không?”
Tử Ngọc nhanh chóng uống nốt ngụm canh cuối cùng, lắc đầu nói.
“Vương quản sự, ta có thể làm cơm cho một hai người ăn, nhưng nếu nhiều hơn thì ta sợ mình canh lửa không chuẩn, nói không chừng lại càng khó ăn.”
“Hơn nữa, ta còn có một đứa nhỏ bên người, không thể để nó rời xa ta được.”
“Canh này chế biến rất đơn giản, các ngươi có thể tự mua nguyên liệu làm cũng được, rất tiện mang ra ngoài.
Tử Ngọc đào ra một chút tro từ cỏ cây đem đi rửa bát, rửa bằng nước nóng ở trong nồi.
“Chế biến thịt đông cũng rất đơn giản, ta dùng xương heo, gà, giò heo, lại thêm dầu nước thì có thể cho thêm bì thịt.”