Hai huynh muội dạo qua bốn con phố chính phồn hoa, một đường mua một đường ăn, khiến cho không ít người qua đường ghé mắt, may mà đều là một ít đồ ăn rẻ tiền, cũng không khiến cho nhân sĩ chuyên nghiệp ở góc đường chú ý.
Tử Ngọc thả bay mình, thấy những nữ tử thanh xuân mang vòng bội leng keng, lưng đeo túi nhung tinh xảo như kẹp tiền, không khỏi nhìn lại.
“Nhìn cái gì mà nhìn, tiểu thư nhà ta là người mà dân đen như ngươi có thể nhìn sao?”
“Tiểu thư nhà ta là biểu cô nương của phủ đài đại nhân, không phải người mà ngươi với được.”
Nha hoàn bên cạnh nữ tử thanh xuân chống nạnh lớn tiếng chỉ trích Tử Ngọc.
“Ha hả, người không biết còn tưởng rằng ngươi mới là đương gia chủ mẫu!”
“Một nha hoàn lại dám bại hoại thanh danh chủ tử như vậy, mưu đồ đáng giết nha!
Tử Ngọc một tay chống eo run chân, liếc xéo nha hoàn ngang ngược này, trong nháy mắt nữ tử thanh xuân thay đổi sắc mặt, vung tay cho nha hoàn một cái tát.
“Hừ ~ Thật ầm ĩ!” Lại hung hăng trừng mắt nhìn Tử Ngọc, phất tay áo rời đi.
“Chậc chậc...”
Tử Ngọc rung đùi đắc ý đi vào cửa hàng mà nữ tử mới vừa đi ra, để lại đám người qua đường nhìn muốn rớt mắc.
Trong Kỳ Trân Các, trên vách tường gần cửa vào treo các kiểu dáng túi thủ công khác nhau, chủ yếu là túi trang trí loại nhỏ.
Tử Ngọc không có hứng thú với loại túi nhỏ này, bởi vì trong đám vật phẩm nàng thu được có hai mươi mấy cái, có thể nói là túi nhỏ xa hoa khảm đầy kim ngọc.
Lão bản nương mang theo từng đợt hương thơm, nàng đã chứng kiến hết một màn trên đường, y phục mà hai huynh muội này mặc nhìn như bình thường, nhưng lại là thứ không phải người bình thường có thể mặc nổi.
Vừa nhìn đã biết là công tử ca nhà phú hộ, căn cứ nguyên tắc hòa khí sinh tài, lão bản nương tự mình tiến lên chào hỏi.
“Không biết tiểu công tử muốn chọn loại túi nào, cửa hàng chúng ta có đủ loại kiểu dáng để lựa chọn, không hài lòng còn có thể đặt hàng.”
“Lão bản nương vừa đẹp lại biết buôn bán, là nhân tài kiệt xuất trong giới nữ!” Người vốn định đùa giỡn một phen, đột nhiên chuyển đề tài.
“Ha ~ ha ~ ha! Công tử thật biết nói chuyện, khiến cho ta đều hưng phấn!”
Lão bản nương Ti Mạt che mặt, cười thẹn thùng, khiến Tử Ngọc sợ tới mức lập tức nghiêm túc.
Không phải người ta thường nói cổ nhân đều rất rụt rè sao!
Sao nàng ta lại cởi mở như vậy!
“Bản công tử muốn loại túi có thể chứa nhiều thứ, phải chắc chắn bền bỉ, không thấm nước, tốt nhất là da bò.”
“Ha ha, thứ công tử nói hẳn là túi lớn mà dân đi buôn hay dùng, bổn điếm cũng có.”
Lão bản nương thu liễm nụ cười, nhưng nhìn vào cây trâm ngọc lắc lư trên đầu kia cũng không khó nhìn ra nàng ta cười vui vẻ cỡ nào, Tử Ngọc chỉ có thể làm bộ như không phát hiện.
Dân phong của Bạch Vân quốc cởi mở, không cứng nhắc bảo thủ như trong phim truyền hình, có lẽ bởi vì thời không khác nhau, quỹ đạo trải qua khác nhau.
Một đường đi tới lúc nào cũng gặp được nữ tử mở cửa hàng buôn bán, dọc theo đường đi, nữ tử chưa lập gia đình cũng không có dùng khăn lụa che mặt.
Càng ly kỳ chính là, cả đoạn đường nàng đều không gặp phải nữ tử nào gót sen ba tấc.
Tiểu nhị lấy ra một cái túi hai vai hình thùng bình thường nhất từ dưới tủ, kích thước này có thể chứa được nửa người Tử Lạc.
“Không sai, thứ ta cần chính là loại vừa đơn giản lại chứa được nhiều đồ này, thứ này bán thế nào?”
Tử Ngọc rất hài lòng với chiếc túi hình thùng da bò này, không ngờ kiểu balo này cũng không phải hàng độc quyền của người hiện đại.
“15 lượng bạc một cái, loại da này đều được mua từ biên cảnh phương bắc về, tuyệt đối là da tốt.”
“Lấy bốn cái, lại thêm hai cái túi thích hợp cho tiểu hài tử đeo, đừng quá hoa mỹ.” Tử Ngọc lại nhìn Tử Lạc đang tựa vào bên chân.