Sau Khi Cưỡng Ép Nam Chính, Ta Mới Phát Hiện Nhận Nhầm Người Rồi!

Chương 9: Đào hoa túy

Chương Trước Chương Tiếp

Ánh trăng soi sáng gương mặt thanh tú của nàng, đôi mắt to tròn long lanh như đẫm nước. Không khí lạnh lẽo của đêm tối phủ lên nàng một làn hơi nước mờ ảo. Nàng ngã quỵ ở đó, mắt cá chân bê bết máu khiến Thẩm Nam Âm đang lần theo dấu vết của yêu khí, lập tức dừng bước.

“Đại sư huynh.”

Trình Tuyết Ý chủ động phá vỡ sự im lặng, giọng nói pha chút nghẹn ngào:

“Có một yêu nghiệt xâm nhập tông môn, nó chạy về phía trước. Ta muốn chặn nó lại, nhưng sức yếu nên không thành công, còn bị thương...”

Thẩm Nam Âm chăm chú nhìn nàng rất lâu, như muốn xác định sự thật trong lời nói.

Trình Tuyết Ý ánh mắt trong sáng, vẻ mặt ngay thẳng, như thể không hề giấu diếm. Thực sự ông trời giúp nàng. Khi nàng quyết định dùng chính mình làm mồi nhử để dẫn dụ Thẩm Nam Âm, quả thật đã gặp một con yêu quái chạy loạn ở hậu sơn.

Nhưng con yêu đó không hề gây hại nàng, thậm chí còn né tránh khi đi ngang qua.

Cơ hội hiếm có, nàng liền nắm lấy, tự mình tạo ra thương tích rồi chờ y đến. Và quả nhiên, không lâu sau, Thẩm Nam Âm đã xuất hiện.

Y từng bước tiến lại gần, dừng lại bên cạnh nàng, cúi xuống băng bó vết thương trên mắt cá chân nàng, song còn chưa kịp nói lời nào thì một mùi hương kỳ lạ thoảng qua mũi. Trong tích tắc, cơ thể Thẩm Nam Âm đổ gục vào người Trình Tuyết Ý.

Trước khi mất ý thức, y chỉ nghe được tiếng chuông bạc vang lên khi nàng đẩy y ra.

Khi mở mắt lần nữa, trời đã khuya, y bị nhốt trong một hang động tối tăm, linh lực tạm thời bị phong bế, không thể chống cự.

Nếu chỉ là tra tấn cơ thể, Thẩm Nam Âm hoàn toàn không sợ. Y có đủ ý chí và khả năng đối phó. Nhưng điều Trình Tuyết Ý muốn không chỉ dừng lại ở đó.

Mùi hương kỳ lạ y ngửi thấy trước khi bất tỉnh vẫn lan tỏa xung quanh nàng, khiến y đổ mồ hôi đầm đìa, nhiệt khí trong cơ thể sôi sục khó chịu.

“Đây là... Đào Hoa Túy.”

Y cố gắng giữ lấy lý trí, cuối cùng cũng xác định được nguồn cơn.

“Đúng vậy, là Đào Hoa Túy.” Trình Tuyết Ý thẳng thắn thừa nhận, nụ cười thoáng hiện trên gương mặt.

“Loại hương dược cực kỳ nổi tiếng trong quỷ thị. Chỉ cần một chút thôi, dù xương cốt cứng cỏi đến đâu cũng phải khuất phục, trở thành một con chó trung thành biết quẫy đuôi xin xỏ.”

“Tại sao cô...” Giọng y khàn đặc, mỗi chữ nói ra đều khó khăn, vừa cố lấy lại linh lực vừa khống chế bản năng cơ thể: “Tại sao cô lại có Đào Hoa Túy?”

Một đệ tử tạp vụ tầm thường của Càn Thiên Tông, làm sao có được thứ độc dược hiếm hoi này?

Trình Tuyết Ý từ sớm đã nghĩ ra lý do để che giấu. Nàng nở nụ cười rạng rỡ:

“Phải cảm ơn đại sư huynh. Huynh biết mà, gần đây ta cùng đệ tử ngoại môn xuống núi làm nhiệm vụ cấp thấp. Không ngờ gặp phải biến cố. Kẻ gây rối không phải là tiểu yêu, mà là một cao thủ của quỷ thị. May mà trưởng lão Cung Minh kịp thời đến cứu, nếu không, ta đã bỏ mạng trong tai họa đó rồi.

Lần đó ta thoát chết, đại sư huynh còn vui mừng thay cho ta, phải không? Nhưng xem ra huynh cũng quên mất rồi. Người ta nói, sau tai họa luôn có phúc. Trong biến cố đó, ta nhặt được một lọ Đào Hoa Túy. Biết được sự lợi hại của nó, ta tham lam giữ lại, không nộp lên. Ban đầu định để bảo vệ mình, không ngờ lại dùng đến trên người huynh.”

Lời nói là giả, nhưng mục đích thật đã rõ: Nàng lấy Đào Hoa Túy chính là để đối phó với y.

Trong bóng tối, khuôn mặt Trình Tuyết Ý sáng rực, nụ cười của nàng vừa sáng ngời vừa nguy hiểm. Thẩm Nam Âm không khỏi ghét cay ghét đắng đôi mắt sáng như ban ngày của mình.

Y bèn nhắm chặt mắt, biểu thị rằng bất kể là Đào Hoa Túy hay bất kỳ loại dược nào khác, cũng không khiến y khuất phục.

Trình Tuyết Ý nói nhiều như vậy, y chỉ đáp lại ba chữ: “Ta không biết.”

Nàng bắt đầu câu chuyện bằng “Huynh biết mà”, y liền kết thúc bằng “Ta không biết.”

Vẫn là thái độ xa lạ, hờ hững của người ngoài cuộc.

Trình Tuyết Ý chầm chậm tiến lại gần.

Cặp mắt to tròn sáng lấp lánh như trăng đêm, nụ cười nơi khóe môi dịu dàng nhưng ẩn chứa nguy hiểm. Nàng cúi sát nhìn y, giọng nói nhẹ nhàng như hơi thở:

“Đến mức này rồi mà còn giả vờ không quen biết ta? Huynh sẽ sớm biết, làm vậy là sai lầm đến mức nào.”

Ngay sau câu nói, dây đai ngọc ở thắt lưng Thẩm Nam Âm bị mạnh tay giật tung, ngọc khóa vỡ nát, rơi xuống đất tạo nên tiếng vang khô khốc.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)