Ngọc Bất Nhiễm nói năng mạnh mẽ, khiến Phó Tinh Hoa im lặng không đáp.
“Lời bất đồng, nói thêm chỉ phí công,“ Ngọc Bất Nhiễm cũng không nói thêm nữa.
Dẫu nói nhiều đến đâu, kế hoạch đã bắt đầu thì vẫn phải kiên trì tiến hành. Mọi sự phụ thuộc vào đêm nay, Thẩm Nam Âm có thể bắt được bao nhiêu đại yêu.
“Bắt rùa trong hũ,“ đối thủ dù là đại yêu ngàn năm, Thẩm Nam Âm cũng không phải không có cách, chỉ là mất thêm chút thời gian mà thôi.
Cát trong đồng hồ chảy hết rồi lại đảo ngược, lặp đi lặp lại mấy lần, trời đã sáng, vẫn không có tin tức từ Thẩm Nam Âm.
Phó Tinh Hoa bắt đầu ngồi không yên.
Dù đã lường trước sẽ mất thời gian, nhưng cũng không đến mức hoàn toàn bặt vô âm tín chứ?
Tại sao dù truyền âm bao nhiêu lần cũng không liên lạc được?
Mà lúc này...
Trong một hang động ẩm ướt và tối tăm, truyền âm phù của Thẩm Nam Âm lóe sáng rồi tắt, không ai hồi đáp.
Trình Tuyết Ý ngồi bên cạnh, nhìn tên Phó Tinh Hoa không ngừng nhấp nháy trên truyền âm phù, khóe môi khẽ nhếch lên đầy ẩn ý.
Nàng ngẩng đầu, nhìn vào bóng tối nơi có người đang dần tỉnh lại, lười biếng lên tiếng: “Tỉnh rồi à? Muốn thử lại lần nữa không?”
Trong bóng tối, Thẩm Nam Âm bị xiềng xích trói chặt hai tay. Nước từ trần động ẩm ướt nhỏ xuống, rơi lên mày, lên tóc y, mang đến cảm giác đau nhói nhẹ nhàng.
Đó là cơn đau của vết thương bị nước ngấm vào.
Y khép mắt lại. Cơn đau này đối với y chẳng đáng là gì nhưng cơ thể cứng đờ, tê dại, ý thức mơ hồ khiến một người vốn tự chủ như y khó lòng chấp nhận.
Y lại thử giãy khỏi xiềng xích, có điều linh lực bị phong bế nên thất bại.
Áo choàng của y xộc xệch, trên trán và cơ thể đầy mồ hôi. Hơi thở của Thẩm Nam Âm nặng nề chưa từng thấy, y buộc phải nhìn sang cô gái đang ngồi một bên thưởng thức màn kịch.
Dù linh lực tạm mất, y vẫn không phải người thường, thị lực hơn người vẫn còn.
Trong bóng tối, y nhìn rõ khuôn mặt xinh đẹp, ngây thơ đầy vô tội của Trình Tuyết Ý.
“Cô còn muốn gì nữa.” Y cất tiếng, giọng khàn đặc đến cực điểm: “Chưa chơi đủ sao?”
Nghe vậy, Trình Tuyết Ý bật cười. Nàng đứng dậy, từng bước lại gần, mang theo hơi thở ẩm ướt, cúi đầu nhìn người bị xích trói, buộc phải quỳ dưới đất, ung dung nói: “Chơi? Huynh nghĩ ta đang chơi đùa với huynh? Vậy ta hỏi huynh một câu.”
Trình Tuyết Ý ngồi xuống, tay siết lấy cằm y, gằn giọng hỏi: “Giờ thì huynh đã nhận ra ta chưa?”
Thẩm Nam Âm, dù mất hết linh lực, dù toàn thân không còn dáng vẻ oai phong, vẫn không hề tỏ ra nhếch nhác.
Y mang trên mình sự dung hòa giữa thần thánh và từ bi, bất kể tình huống nào cũng toát ra sự ôn hòa và kiên cường, tựa như liều thuốc chữa lành mọi vết thương.
Đây chính là lý do khiến Trình Tuyết Ý từng thực sự bị y mê hoặc.
Con người luôn khao khát những thứ mình không có. Dù nàng mang mưu đồ, không trong sáng nhưng vẫn dành chút chân tình cho y.
Nếu không dùng thật tâm đổi lấy thật tâm, sao có thể chiếm được một người xuất sắc như y?
Nàng không trông mong giữa mình và y có kết quả tốt đẹp, nhưng cũng không nghĩ mọi chuyện dở dang, không đầu không cuối như thế này.
Nhìn vào đôi mắt mơ hồ của Thẩm Nam Âm, ánh mắt y như nhìn nàng một kẻ đang mơ mộng hão huyền.
Lực trên tay Trình Tuyết Ý bất giác tăng lên, suýt chút nữa làm vỡ nát cằm y.
Thẩm Nam Âm khẽ nhíu mày, cảm giác bàn tay đang siết lấy cằm mình buông lỏng. Giọng nói trong trẻo nhưng đượm vẻ ngông cuồng của cô gái lại vang lên.
“Huynh định đối đầu với ta đến cùng sao? Ở đây không có ai cả, thật không hiểu huynh còn kiên trì điều gì, nhưng không sao. Huynh càng cứng đầu, ta càng thấy hứng thú. Vậy thì tiếp tục thôi.”
Trình Tuyết Ý cúi xuống gần y hơn, bất ngờ giật tung áo y ra.
Cả người Thẩm Nam Âm chấn động, tiếng chuông bạc trên người nàng vang lên trong bóng tối, đưa y quay lại cơn ác mộng vô tận của đêm qua.
Ngay cả y cũng không ngờ, tại sao mọi chuyện vốn nằm trong kế hoạch, cuối cùng lại biến thành thế này.
Khi cảm nhận được khí tức lạ xuất hiện trong tông môn, y lập tức phản ứng, đuổi theo đến rừng sau núi, định bắt lấy kẻ đó đưa về Trấn Yêu Tháp. Không ngờ đến nơi, y không thấy đại yêu nào, chỉ thấy một cô gái bị thương.
Chính là cô gái y vừa gặp ban ngày.