Một người khác bước vào, vừa tới đã lên tiếng: “Đại sư huynh, điều ta ghét nhất chính là dáng vẻ tự tin của huynh, như thể mọi chuyện đều nắm chắc trong tay.”
Người đến vận đạo bào màu xám tro, sắc mặt uể oải, không ngồi xuống mà khoanh tay tựa vào bên cạnh, giọng nói mang theo chút chế giễu:
“Huy động bao nhiêu nhân lực trong mấy ngày qua, nếu vẫn không thể bắt hết những đại yêu trốn ra từ Trấn Yêu Tháp, sửa chữa trận pháp bên trong tháp, thì e rằng ngay cả sư tôn cũng phải biết huynh không phải vạn năng, nên thử tin tưởng người khác một chút.”
Ngụ ý “người khác” là ai, khi hắn đứng ở đây nói những lời này, ý tứ đã quá rõ ràng.
Phó Tinh Hoa khẽ mỉm cười, lễ phép cúi đầu chào: “Quảng Văn đạo quân.”
“Thánh nữ không cần khách khí như vậy, gọi ta là Bất Nhiễm là được.” Ngọc Bất Nhiễm khách sáo với Phó Tinh Hoa, nhưng khi nói đến sư huynh của mình thì mặt mày lập tức lạnh lùng, không kiên nhẫn hỏi:
“Còn phải chờ bao lâu nữa?”
Thẩm Nam Âm không tranh cãi với hắn, bất kể hắn nói gì, y cũng không để tâm, khiến Ngọc Bất Nhiễm mỗi lần đều cảm giác như đấm vào bông, uổng công tức giận.
Y đến như gió mưa, đi tựa vi trần, khiến sự căm phẫn của Ngọc Bất Nhiễm càng trở nên nhỏ mọn, vô lý.
“Sắp rồi.”
Thẩm Nam Âm nhìn ánh trăng một lúc, bỗng thân hình hóa thành hư ảnh. Chỉ vài nhịp thở, người vừa ngồi uống trà đã biến mất.
Ngọc Bất Nhiễm lập tức đứng thẳng người: “Xem ra thật sự là rất nhanh.”
Hắn định đuổi theo, nhưng bị Phó Tinh Hoa gọi lại: “Quảng Văn đạo quân, nghe theo lời sư huynh, giữ vững mắt trận của ngài là được.”
Trấn Yêu Tháp được tổ tiên Càn Thiên Tông lập nên ba nghìn năm trước, dùng để giam cầm vô số đại yêu. Trận pháp bên trong tháp phức tạp đến mức thâm sâu khó dò, một khi bị phá hủy, để sửa chữa phải huy động toàn bộ sức mạnh của Càn Thiên Tông.
Càn Thiên Tông là môn phái đứng đầu tu chân giới, mạnh mẽ đến mức khiến yêu giới phải cúi đầu làm nô lệ, trấn áp quần ma vào Phệ Tâm Cốc, mang lại thái bình cho thiên hạ, tất cả đều nhờ vào sức mạnh của họ.
Để sửa chữa trận pháp này, còn cần sự hỗ trợ của thánh tử và thánh nữ từ Vô Dục Thiên Cung. Điều đó cho thấy mức độ nguy cấp của sự cố tại Trấn Yêu Tháp.
Đêm nay, người ngồi tại trung tâm mắt trận chính là tông chủ của Càn Thiên Tông, Tĩnh Từ Pháp Tông, cũng là sư tôn của Thẩm Nam Âm và Ngọc Bất Nhiễm. Ông là đại năng duy nhất đã vượt qua độ kiếp, chỉ có ông mới đủ khả năng trấn giữ vị trí này.
Ngọc Bất Nhiễm và Phó Tinh Hoa ở một mắt trận quan trọng khác, còn anh trai của Phó Tinh Hoa là Phó Tiêu Nhiên cùng các trưởng lão trong môn phái đảm nhận mắt trận thứ ba.
Chỉ cần Thẩm Nam Âm bắt hết đại yêu trốn ra, đưa chúng về Trấn Yêu Tháp, bọn họ sẽ khởi động trận pháp, cùng nhau hoàn thành việc sửa chữa. Mọi chuyện coi như chấm dứt.
Trong tình huống như vậy, Ngọc Bất Nhiễm đương nhiên không thể tùy tiện rời khỏi vị trí mắt trận. Nhưng khi bị Phó Tinh Hoa nhắc nhở, sắc mặt hắn rõ ràng không tốt.
Hắn trầm ngâm một lúc, rồi lạnh nhạt nói: “Thánh nữ gọi ta bằng đạo hiệu, nhưng lại gọi sư huynh là sư huynh, chẳng phải là có sự phân biệt sao?”
Phó Tinh Hoa mỉm cười nhìn hắn một cái, không có ý định trả lời.
Ngọc Bất Nhiễm cuối cùng cũng tự tìm lối thoát: “Thôi vậy, cứ để xem sư huynh của cô liệu có thể một mình bắt hết đám đại yêu đang chạy loạn trong môn phái không. Theo ta, giết sạch chúng là xong, dựng một trận pháp hủy diệt, bao gồm cả những kẻ còn sót lại trong Trấn Yêu Tháp, giết hết không phải sẽ đơn giản hơn nhiều sao?”
Lời lẩm bẩm của Ngọc Bất Nhiễm lại nhận được sự đáp lời từ Phó Tinh Hoa.
Nàng ta nhẹ nhàng nói: “Trong Trấn Yêu Tháp cũng không phải tất cả đều là yêu nghiệt tội ác tày trời. Mấy nghìn năm trôi qua, nếu có kẻ trong đó thật tâm hướng thiện, nguyện tu sửa chính mình, giết sạch chẳng phải là tạo nghiệt sao?”
Ngọc Bất Nhiễm cười lạnh một tiếng: “Thánh nữ quả không hổ danh là đệ tử Vô Dục Thiên Cung, lòng mang thiện ý. Nhưng ta đã gặp qua không ít yêu ma quỷ quái, không nghĩ rằng sẽ có kẻ thật tâm hướng thiện. Cho chúng cơ hội tu luyện chẳng khác nào gieo mầm họa cho tương lai.
Nếu năm xưa tổ tiên có thể đối xử với bọn chúng như đã làm với ma tộc, đày chúng đến nơi lạnh giá khắc nghiệt, ngày ngày chịu khổ, pháp lực tiêu tan, thì chúng đã không thể có cơ hội thoát khỏi Trấn Yêu Tháp. Nếu không phải mấy nghìn năm qua chúng vẫn giữ lòng bất phục, thì hôm nay làm sao có được cục diện rối ren này?”