Sau Khi Cưỡng Ép Nam Chính, Ta Mới Phát Hiện Nhận Nhầm Người Rồi!

Chương 6: Thân phận thật sự

Chương Trước Chương Tiếp

“…” Đúng là một sự hiểu lầm đẹp đẽ.

Nếu nàng thực sự vì muốn giúp A Thanh làm việc mà thức trắng đêm, thì đã không cảm thấy uất ức như bây giờ.

Trình Tuyết Ý cảm nhận A Thanh xoa đầu mình, nghe giọng nàng nghiêm túc nhắn nhủ: “Nghe lời ta đi. Ta lớn hơn cô vài tuổi, coi như là chị cô. Sau này đừng như vậy nữa, biết chưa?”

Tuyết Ý ngẩn ra một lúc lâu, ngơ ngác nhìn A Thanh hồi lâu mới khẽ gật đầu:

“Biết rồi, sẽ không có lần sau. Chuyện như hôm nay, sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”

Chuyện dám đùa giỡn, xem thường nàng như thế này, nàng tuyệt đối không cho phép lặp lại.

A Thanh đẩy nàng xuống giường, nhét vào chăn, nghiêm khắc ra lệnh phải nghỉ ngơi thật tốt. Trình Tuyết Ý ngoan ngoãn nằm yên, không ngừng đáp lời đồng ý.

Đợi đến khi A Thanh rời đi làm việc, nàng cũng không “ngoan cố” lập tức ngồi dậy.

Nàng nằm đó, nhìn chằm chằm vào biểu tượng vuông vức của Càn Thiên Tông thêu trên màn giường, cẩn thận tính toán thời gian mình ở đây.

Không ngờ rằng, đã năm năm trôi qua.

Để có thể bước vào Càn Thiên Tông, nàng phải phong tỏa phần lớn sức mạnh của mình, chỉ để bảo đảm rằng các cao nhân trong tông môn không phát hiện ra điểm đáng ngờ.

Nhưng làm vậy cũng kéo theo không ít hệ lụy. Nàng chỉ có thể miễn cưỡng tu luyện pháp môn của Càn Thiên Tông, dùng chút linh lực mỏng manh thuộc chính đạo để sống qua ngày như một đệ tử ngoại môn bình thường.

Gian khổ thì có, nhưng nàng không sợ những điều đó. Chỉ là cảm thấy ngày tháng dài đằng đẵng, tương lai chẳng có gì đáng để mong đợi. Nàng không biết liệu cứ tiếp tục như thế này, đến năm nào tháng nào mới có thể tiếp cận những nhân vật trọng yếu của Càn Thiên Tông để được nhìn thấy chí bảo của môn phái: Bạch Trạch Đồ.

Ngay cả nhìn còn chưa được, nói gì đến việc lấy nó.

Không lấy được Bạch Trạch Đồ, nàng sẽ không bao giờ rời khỏi nơi này, không thể quay về nơi mình thuộc về, càng không thể có được thứ nàng mong muốn.

Trước ngày hôm nay, nàng từng nghĩ rằng cuối cùng mình cũng đã nhìn thấy hy vọng. Vì vậy, nàng dốc hết tâm huyết, kiềm chế bản năng, buông bỏ tự tôn, lần đầu tiên cố gắng hết sức để lấy lòng một người. Nhưng không ngờ…

Trình Tuyết Ý vén chăn, bước xuống giường, đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa ra nhìn bầu trời bên ngoài.

Ánh hoàng hôn dần buông, màn đêm sắp sửa bao trùm.

Đối với nàng, bóng tối lại có vẻ thân thuộc hơn. Suốt nửa đời trước, nàng đã sống trong bóng tối, nơi có gió rét gào thét. Những điều đó mới là thứ quen thuộc với nàng, còn ánh trăng mỹ mãn và đêm ấm áp của Càn Thiên Tông, dù đã năm năm, nàng vẫn chưa thể quen.

Lần đầu tiên nhìn thấy những điều này, nàng đã từng nghĩ rằng, giá như mẹ và Phù Quang cũng có thể giống mình, được cảm nhận ánh sáng, sự ấm áp và tự do.

Dù khó khăn đến đâu, nàng cũng muốn cố gắng thử một lần.

Nàng chính là hy vọng duy nhất của họ.

Nhưng mà… Thẩm Nam Âm đã phá hủy thành công tưởng chừng như nằm trong tầm tay của nàng.

Không thể tha thứ.

Nàng cẩn thận, nhẫn nhịn suốt năm năm song lại nhận về sự phụ bạc như vậy. Có vẻ như sự nhẫn nhục không mang lại bất kỳ ý nghĩa nào.

Nàng sợ lộ ra sơ hở, gánh nặng trên vai quá lớn, để rồi năm năm qua tiến triển của nàng chỉ là con số không. Điều đó chứng minh, đôi khi không nên quá cẩn trọng.

Có lẽ, tìm kiếm một cơ hội đột phá, buông thả một lần, mới có thể tạo ra bước ngoặt.

Nói cho cùng, tất cả chỉ là vì nàng không cam lòng, không thể nuốt trôi cơn tức trong lòng, nên tìm mọi lý do để thuyết phục bản thân làm điều gì đó.

Đôi mắt Trình Tuyết Ý đỏ rực lên, trong đáy mắt nàng ngập tràn ma khí.

Nếu Thẩm Nam Âm đã coi nàng là kẻ điên, vậy nàng cũng nên làm điều mà một kẻ điên phải làm, để trả lễ y một cách đàng hoàng.

Y muốn đêm nay gặp gỡ người khác?

Muốn chấm dứt mọi chuyện với nàng?

Nàng nhất định không để y toại nguyện.

Ánh hoàng hôn phủ khắp, Thẩm Nam Âm khoanh chân ngồi trong Chân Võ Đạo Trường, tay áo vén nhẹ, rót một chén trà cho Phó Tinh Hoa.

Phó Tinh Hoa cúi đầu cảm ơn, liếc nhìn xung quanh rồi khẽ hỏi: “Sư huynh đã sắp xếp xong mọi chuyện chưa?”

Thẩm Nam Âm mỉm cười nhạt, không đáp lời. Chỉ cần như vậy cũng đủ khiến Phó Tinh Hoa hoàn toàn an tâm.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)