Nhưng rõ ràng, đối với tiếng gọi "cha" này, y rất hưởng thụ. Hoặc ít nhất, y cảm thấy mới mẻ.
Nói ra cũng kỳ lạ, việc tìm thấy đứa nhỏ này, hoàn toàn là một sự cố ngoài ý muốn.
Phó Đình Sâm là một doanh nhân, biệt thự nơi y sống đều được chọn theo phong thủy. Dù y không tin mấy thứ đó nhưng về mặt hình thức, vẫn cần làm ra vẻ một chút. Coi như tạo tâm lý an tâm đi?
Ba ngày trước, y gặp một ông thầy bói nhìn rất "đạo mạo", đối phương phán rằng y có một cô con gái ruột đang lưu lạc bên ngoài, nếu nhanh chóng tìm được đứa trẻ này, thì sẽ giúp y tụ tài tụ lộc, tích phúc về sau.
Y tin được chắc???
Đương nhiên là không!!!
Nhưng mà… tối hôm đó, y nằm mơ.
Trong mơ, một nhóc con tròn vo đáng yêu vô đối, bám chặt lấy chân y, cứ chạy theo sau lưng, liên tục gọi "cha cha" đòi bế bế.
Mà giấc mơ này lặp đi lặp lại suốt ba ngày liên tục!!!
Bộ não Phó Đình Sâm lúc nào cũng bị hình ảnh "cha cha cha cha cha cha cha cha.. bế bế bế bế bế bế" ám ảnh!
Sếp Phó bị quấy rối đến mức không chịu nổi nữa, thế là rảnh lúc nào, liền đi tìm con gái lúc đó.
Giờ phút này, y lạnh lùng nhìn nhóc con bên cạnh đang vui vẻ chơi với con thỏ mập, trong lòng khẽ cười nhạt.
"Nhóc đần này, tốt nhất là tối nay đừng có chui vào giấc mơ của tôi nữa!"
Nhóc con đang chơi rất vui, bỗng nhiên quay đầu, vô tình đối diện với ánh mắt u ám sâu thẳm của cha phản diện.
Yểu Yểu: (OωO)???
Nhóc lập tức bật chế độ khuôn mặt vô tội.
Thấy cha phản diện nhà mình cứ dán mắt nhìn mình chằm chằm, Yểu Yểu lập tức cảm nhận được một luồng "áp lực vô hình"!
Để có thể “hòa nhập” tốt hơn vào gia đình phản diện này, Yểu Yểu luôn ghi nhớ sứ mệnh trở thành phản diện đỉnh cấp của mình!
Vì thế, Yểu Yểu đập đập đầu mấy cái, chớp chớp đôi mắt mèo, rồi bắt chước ánh mắt "u ám" của cha, biểu cảm giống đến 8 phần!
Phó Đình Sâm: "..."
Người đàn ông khẽ hắng giọng, nắm tay thành quyền đưa lên môi "khụ" một tiếng, sau đó lạnh lùng ra lệnh:
"Không được nhìn tôi. Quay đầu đi!"
Nhóc con mắt long lanh, nhìn chằm chằm vào Phó Đình Sâm, chớp chớp vài cái, rồi như bị lag, mãi một lúc lâu sau mới chậm rì rì quay đầu đi.
Có điều… dù cái đầu đã quay đi, đôi mắt mèo to tròn vẫn len lén liếc sang.
Phó Đình Sâm không thèm để ý nữa, chỉ hờ hững dời mắt đi, lạnh lùng tuyên bố:
"Từ hôm nay, con chính là con gái của Phó Đình Sâm tôi. Nhà họ Phó không nuôi phế vật. Đã là con gái của tôi thì phải có sự giác ngộ cần thiết. Hiểu chưa?"
Yểu Yểu gật gù một cách mơ hồ, bàn tay nhỏ đang vuốt đầu thỏ mập cũng giơ cao lên, nghiêm túc hỏi: "Nhưng mà…"
"Rõ ràng lúc con từ trứng nở ra đã là con gái của cha rồi mà. Sao hôm nay cha mới nhận con vậy? Não con nói với con là nó không hiểu chuyện này đâu."
Phó Đình Sâm nhíu mày, giọng điệu kiên quyết:
"Tôi nói sao thì cứ nhớ vậy, không cần hiểu."
Nhóc Yểu Yểu: "Ồ."
Nói thì nói vậy, nhưng mà trẻ con mà! Một khi đã tò mò cái gì là chắc chắn sẽ bám riết không buông!
Chỉ là… Phó Đình Sâm từ trước đến nay không phải người dễ ở chung.
Năm thằng con trai của y, không đứa nào ra hồn, mà thái độ của y với nhóm boyband đó từ trước đến nay cũng cực kỳ tệ hại.
Thế mà bây giờ… Y lại chịu khó nói chuyện với nhóc con này tận mấy câu?
Tài xế ngồi phía trước suýt nữa thì trật tay lái.
Ông chủ nhà mình… rốt cuộc bị đánh tráo rồi à ⊙_⊙ ???
Rõ ràng trông có vẻ rất phiền lòng, vậy mà vẫn nói chuyện với nhóc con?
Cái tình huống không tưởng này… thật sự quá ảo!
Trên suốt quãng đường về, tài xế lái xe trong trạng thái căng thẳng tột độ, chẳng khác nào đang lái một chiếc xe chở bom hẹn giờ.
Viện phúc lợi Hạnh Phúc nằm ở khu vực không quá sầm uất, vì thế xe chạy mất một quãng đường khá dài. Đến khi về đến nhà, đã là hơn 3 giờ chiều.
Nhóc con tự lực cánh sinh, lạch bạch trèo xuống xe, phía sau còn có con thỏ mập đi theo, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn quanh, tò mò hết chỗ nói.
Nhìn bộ dạng đi lạch bạch như con ngỗng con của nhóc, Phó Đình Sâm không nhịn được, khóe môi khẽ cong lên, bật cười một tiếng.
Hai tuổi rồi mà sao đi đứng còn lóng nga lóng ngóng vậy trời?
Nghĩ vậy, y nheo mắt, rồi hờ hững ra lệnh cho quản gia đang bước tới đón:
"Sắp xếp đi, lúc nào rảnh dẫn con bé đi kiểm tra sức khỏe toàn diện."
Quản gia gật đầu, vẻ mặt đã hiểu nhưng ánh mắt khi nhìn bé con vẫn không giấu nổi sự tò mò.
Ông ấy không nhịn được hỏi: "Thưa ngài, đứa trẻ này…?"
Người đàn ông chẳng buồn quay đầu, chỉ nhẹ nhàng để lại một câu:
"Con gái tôi."
Nghe được câu trả lời, quản gia kinh ngạc đến suýt trẹo cổ, đứng đực tại chỗ mất vài giây, sau đó vội vã chạy theo, trên mặt vẫn còn nguyên vẻ sửng sốt.
Và thế là…
Chưa đầy nửa tiếng đồng hồ sau, toàn bộ người trong biệt thự nhà họ Phó đều biết...
Ngài Phó của bọn họ vừa dẫn về một bé gái, còn công khai nói đó là con gái ruột của ngài ấy!!!
Tới khu chính của biệt thự, Phó Đình Sâm chỉ lạnh nhạt căn dặn người hầu trông coi Yểu Yểu, sau đó thẳng tiến vào thư phòng.
Mọi người đều biết rằng Phó Đình Sâm là người nổi tiếng lạnh lùng vô tình trong giới hào môn, lại thêm tính khí cực kỳ khó chịu. Vì lý do này mà đám người hầu trong nhà họ Phó ai cũng nơm nớp lo sợ, chẳng ai dám chọc vào y cả.
Thế nhưng giờ thì khác!
Cha phản diện đáng sợ của bé con vừa rời đi, đám nữ giúp việc cuối cùng cũng dám hó hé rồi!
Ngay từ khi cô nhóc này bước vào cửa, cô hầu gái Tư Tư đã bị vẻ đáng yêu của bé mê đến mức hồn bay phách lạc.
Bây giờ ông chủ không còn ở đây, cô ấy nhanh chóng lấy ra mấy viên kẹo chocolate, tủm tỉm cười tiến tới, nhân lúc nhóc con không để ý, nhanh như chớp đưa tay bẹo má bé một cái!
Yểu Yểu bị bẹo má, đôi má bánh bao lập tức rung lên bần bật.
Nhóc con vô thức giơ hai bàn tay nhỏ xíu lên ôm lấy má, giọng non nớt mang theo chút mơ màng, kéo dài giọng nũng nịu:
"Aiya."
"Mặt của Yểu Yểu không nghe lời Yểu Yểu nữa rồi nè."
Mấy cô hầu gái đứng đó suýt nữa thì cười đến nội thương!
Trời ơi! Ông chủ mang về bé con gì mà đáng yêu muốn xỉu luôn vậy!!!
Đáng yêu xỉu mất thôi!!!
Cô hầu Tư Tư cười đến mắt cong như trăng lưỡi liềm, thấy bé con mềm mềm đáng yêu như vậy, không nhịn được mà lại vươn tay xoa đầu bé một cái.
Nhóc con phản ứng chậm một nhịp, ngửa đầu lên, mắt tròn xoe, kéo dài giọng non nớt nhìn người ta chằm chằm: “Con dữ lắm đấy nhé?”
Mấy giây sau, nhóc chợt "tỉnh ngộ", lập tức bày ra bộ mặt nghiêm túc, hơi nheo đôi mắt mèo long lanh lại, trịnh trọng gạt tay Tư Tư ra, giọng điệu cực kỳ có khí thế:
"Cô kia! Không được sờ đầu con!"
"Sau này con sẽ trở thành phản diện siêu cấp vô địch! Mà phản diện thì không được tùy tiện sờ đầu đâu nha!"
Nói xong, nhóc con còn liếc nhìn Tư Tư bằng ánh mắt "bề trên", khóe môi nhếch lên đầy tự tin.
Hoàn mỹ!
Chắc chắn cô ấy đã bị mình dọa sợ rồi! Hừ hừ!
Nhóc ngẩng cao cằm, còn kiêu ngạo liếc mắt sang con thỏ mập, ánh mắt như đang khoe khoang: Thấy chưa! Con có phản diện không? Con có hư hỏng không?
Thỏ mập: (⊙▽⊙)!!!
Nó há hốc mồm, mắt trợn tròn, sau đó vui đến mức nhảy cẫng lên!
Không ngờ!!!
Nhóc đần này lại có thể lĩnh ngộ bản chất phản diện mà không cần ai dạy???
Thỏ mập kích động gào “chít chít”: “Lốc Xoáy nhỏ đỉnh nóc kịch trần luôn!!! Tiếp tục phát huy! Cứ thế này, nhóc chắc chắn sẽ vì quá phản diện mà hòa nhập hoàn hảo vào gia đình phản diện này!!!”
Một người một thỏ tự nhiên sinh ra sự tự tin không thể hiểu nổi, cứ như đã sắp chạm tay đến đỉnh vinh quang của sự nghiệp phản diện rồi vậy.
Thế nhưng, 20 phút sau… Đóa hoa kiêu ngạo rũ xuống.
Khi "Lốc Xoáy nhỏ" của thỏ đại vương tóc tai bù xù, quần áo nhăn nhúm, ánh mắt mờ mịt, được cha phản diện vừa xuống lầu cứu ra khỏi vòng vây của đám "cô dì đáng sợ" kia... Nhóc con mếu máo.
Môi run run.
Mắt long lanh nước.
Cuối cùng, "Oà" một tiếng...
Nhóc ôm chặt lấy cổ cha phản diện đẹp trai siêu cấp vô địch, nức nở khóc lóc: "Hu hu hu hu... Con không làm phản diện nữa đâu...!!!"