"Khẩu hiệu của chúng ta là gì?"
"Phản diện! Phản diện! Phản diện đỉnh nhất!"
"Mục tiêu của chúng ta là gì?" Một con thỏ mập nắm chặt nắm đấm, lắc lắc đầu, gào lên đầy khí thế.
"Phản diện! Phản diện! Phản diện đỉnh nhất!"
Bé con tròn trịa cũng phồng má, hăng hái hô theo.
Trong viện phúc lợi Hạnh Phúc, một bé gái mặc áo thun trắng nhỏ xinh, quần lồng đèn viền hoa, đang ngồi xổm dưới gốc cây hòe già, đối diện với một con thỏ mập tròn, không biết đang "âm mưu" chuyện gì.
Viện trưởng Trương nhìn thấy cảnh này, thở dài một hơi rồi bước tới hỏi: "Yểu Yểu, sao cháu không chơi với các bạn khác mà lại ngồi đây thế?"
Nghe vậy, bé gái xoay người lại, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nghiêm túc hẳn. Cô nhóc nói từng chữ một: "Cháu là bé siêu ngoan! Bé siêu ngoan không chơi với bé ngoan nhỏ! Dì ơi, nếu dì muốn chơi thì cứ đi, cháu không chê dì đâu!"
Nói xong, cô nhóc còn ra vẻ người lớn, giơ bàn tay mũm mĩm lên vỗ vỗ vào vai viện trưởng Trương đầy an ủi.
Mí mắt viện trưởng Trương giật giật: "..."
Ờm… Cũng thú vị đấy chứ.
Nửa tháng trước, khi bà cùng viện trưởng Lưu ra ngoài mua đồ tiếp tế, thì phát hiện được cô bé bên cạnh một thùng rác gần viện phúc lợi.
Nhóc con này trông vừa đáng yêu vừa lanh lợi, dáng vẻ tinh quái nhưng lại cực kỳ dễ thương. Nhìn bộ quần áo khi đó của bé, rõ ràng không giống trẻ bị bỏ rơi, song họ báo cảnh sát mãi mà không thấy ai đến nhận. Nghĩ đến việc cô bé bị vứt ngay gần viện phúc lợi, mười mươi là bị cha mẹ ruột bỏ rơi rồi.
Nghĩ đến đây, viện trưởng Trương đưa tay xoa đầu cô nhóc, dịu giọng an ủi:
"Không sao đâu Yểu Yểu, rồi sẽ có ngày cháu tìm được cha mẹ yêu thương mình."
Ngay lúc này, một tràng tiếng bàn tán vang lên từ xa, âm thanh dần dần tiến lại gần. Mọi người vô thức quay đầu nhìn.
Chỉ thấy một người đàn ông mặc vest đen, dáng người cao lớn, gương mặt tuấn tú đến mức khiến người khác nín thở. Tuy đã bước qua tuổi 40 nhưng phong thái vẫn đầy quyến rũ, không hề có dấu hiệu già nua mà ngược lại còn toát lên nét trầm ổn đầy thu hút. Đi cạnh y là một thanh niên mặc đồ công sở, trông có vẻ là trợ lý.
Thỏ mập nhìn thấy cảnh này, trợn trừng mắt!
Nó lập tức kêu lên mấy tiếng "chít chít" đầy kích động.
“Cha nhóc đó! Là cha ruột nhóc đó! Ngốc nghếch, cúi đầu mau lên!”
“Bổn đại vương sẽ chải tóc lại cho nhóc, để cha nhóc nhìn một phát là chấm luôn. Nếu không nhận nhóc, nhóc chuẩn bị đi lượm ve chai nuôi bổn đại vương đi nhá!”
Bé con nghe xong, đầu óc mơ màng nhưng vẫn ngoan ngoãn gật gật: "Dạ… dạ con biết rồi, đại vương! Con nhất định sẽ thể hiện thật tốt! Con sẽ cùng cha phản diện trở thành phản diện đỉnh nhất vũ trụ!"
Thỏ mập hài lòng gật đầu, thu móng vuốt lại, giả vờ như một kẻ có khí chất, nhổ hai bãi nước bọt lên bàn chân lông xù của mình rồi nói:
“Cúi đầu xuống, bên kia còn hai túm tóc kìa.”
Bé con lập tức ngoan ngoãn cúi đầu.
Nhìn cảnh này, thỏ mập không nhịn được mà thở dài.
Đây là cái quái gì vậy trời?
Ban đầu, nó vốn là một hệ thống nhỏ của Tổng Cục Hệ Thống, được cử đến đây theo lệnh của sếp tổng để chăm sóc con gái cưng của một người bạn.
Kết quả… cái con nhóc đần này ăn như hạm!
Chỉ mới để ở chỗ nó có ba ngày, mà cỏ xung quanh ổ của nó đã bị nhổ trụi gần hết!
Thề có trời, đồ quỷ này ăn kinh khủng quá rồi!
Sếp tổng keo kiệt đến phát khóc, không chịu duyệt kinh phí cho nó, cho nên…
Thỏ mập không còn cách nào khác, đành phải dẫn nhóc đần này xuống tìm cha ruột để lo chuyện ăn uống.
Thỏ mập hắng giọng một cái, nghiêm túc dặn dò:
“Lốc Xoáy nhỏ, cha của nhóc trong thế giới này đang đóng vai phản diện siêu cấp vô địch, mấy ông anh của nhóc cũng là phản diện nốt. Thế nên, để hòa nhập với gia đình phản diện, nhóc cũng phải cố gắng học hỏi, nỗ lực trở thành một phản diện siêu cấp vô địch! Tốt nhất là đồng cam cộng khổ với họ, hiểu không?”
Yểu Yểu lại nghiêm túc gật đầu.
Sau đó, trong ánh mắt đầy thắc mắc của mọi người, bé mũm mĩm vèo một cái chạy đến bên cạnh Phó Đình Sâm, nhân lúc y không chú ý, bé con há miệng, "bập" một phát, cắn thẳng vào bắp chân người đàn ông.
Sau đó, bé chớp chớp đôi mắt to như mắt mèo, nhếch môi, cười quỷ dị: "Hừ hừ . Yểu Yểu cũng là một siêu phản diện vĩ đại, cùng hợp tác đi nàooooo!"
Thỏ mập: "..."
Bé cưng ơi, đầu óc nhóc bị úng nước hả?
Phó Đình Sâm: "..."
Trợ lý Triệu: "..."
Viện trưởng Trương, viện trưởng Lưu: "..."
Sắc mặt hai vị viện trưởng cứng đờ, tràn đầy ngượng ngùng và hoảng hốt. Viện trưởng Trương vội vàng bước tới, định kéo nhóc con ra, nhưng chưa kịp làm gì thì bé mũm mĩm đã bị người đàn ông túm lên như xách một con gà con.
Viện trưởng Trương nhìn cảnh này mà tim đập thình thịch, trong lòng nghĩ chắc chắn là Yểu Yểu đã chọc giận ngài Phó rồi!
Viện trưởng Trương cuống quýt lên tiếng:
"Ngài Phó, Yểu Yểu còn nhỏ, hiếu động nghịch ngợm một chút, mong ngài đừng để ý! Nó không có ác ý đâu, chỉ là quá thích ngài nên mới kích động một chút thôi!"
Trợ lý Triệu cũng đang quan sát Yểu Yểu cẩn thận.
Anh ta đẩy nhẹ gọng kính, trong lòng không khỏi chấn động.
Đây… đây chính là thiên kim thất lạc bao năm của ông chủ sao?
Phó Đình Sâm mặt lạnh như băng, ánh mắt hờ hững hơi nheo lại. Y còn chưa kịp nói gì thì đã thấy nhóc con bị mình xách lên tự nhiên cúi gằm đầu xuống, đôi mắt to tròn cụp xuống đầy đáng thương. Nhưng ngay sau đó, bé lại nghiêm mặt, bắt chước y nheo mắt lại.
Người đàn ông khẽ nhướng mày, lắc lắc đứa nhóc trong tay, giọng nói trầm thấp, từ tính vang lên: "Thích tôi là cắn tôi một cái?"
Lời này vừa thốt ra, viện trưởng Trương và viện trưởng Lưu lập tức hóa đá.
Ừm… Các bà thật sự không biết phải nói gì nữa. Chỉ có thể lo lắng nhìn về phía Yểu Yểu.
Thế nhưng nhóc con nào đó chẳng biết sợ là gì, thậm chí còn ưỡn ngực vênh mặt đầy kiêu hãnh.
Phó Đình Sâm hít sâu một hơi, xách bé lên xoay một vòng, trái nhìn phải nhìn, cuối cùng nhẹ nhàng lắc lắc bé, thản nhiên phán một câu: "Đứa trẻ này, tôi mang đi."
Nói xong, trợ lý Triệu lập tức bước lên một bước, đẩy kính: "Hai vị, mời chuẩn bị thủ tục nhận nuôi."
***
Yểu Yểu chính thức được "bán thân"
Lên xe, sau khi Phó Đình Sâm đặt cô nhóc xuống ghế bên cạnh, bản thân hơi nghiêng người, ánh mắt thâm trầm quan sát bé.
Nhóc con ôm chặt con thỏ mập trong lòng, vừa phát hiện ánh mắt "người cha hời" đang nhìn mình, lập tức trợn tròn đôi mắt long lanh, ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn. Thỉnh thoảng lại len lén liếc trộm sang bên cạnh, bộ dáng vô cùng đáng yêu.
Phó Đình Sâm mặt không đổi sắc, ánh mắt sắc bén liếc qua kính chiếu hậu phía trước. Động tác chỉnh lại cổ tay áo cũng dừng lại một chút, trong mắt thoáng hiện vẻ hứng thú hiếm thấy.
Y trầm giọng hỏi: "Nhóc con, tên là gì?"
Yểu Yểu chớp chớp đôi mắt, chẳng suy nghĩ gì, liền buột miệng đáp ngay:
"Con là Lốc Xoáy nhỏ của đại vương."
Phó Đình Sâm: "???"
Thỏ mập bịt chặt tai che mắt, trong lòng gào thét:
Chít chít!
Chít chít chít!
Yểu Yểu! Yểu Yểu! Con tên là Yểu Yểu chứ không phải Lốc Xoáy nhỏ đâu, tổ tông nhỏ của ta ơi!!!
Nó thật sự không nên nhồi nhét bài "Đại vương gọi ta đi tuần núi" vào đầu con nhóc này mà!
Yểu Yểu mơ màng chớp mắt, cuối cùng cũng ý thức được mình nói nhầm, vội vàng gật gật đầu sửa lại:
"Sai rồi sai rồi! Con tên là Yểu Yểu! Cha ơi, con là Yểu Yểu."
Ừm.
Ngốc - Đần - Ngáo.
Đây chính là ấn tượng đầu tiên của sếp Phó về con gái ruột của mình.
Người đàn ông lạnh nhạt quay mặt đi chỗ khác.